- "Nàng....đây là đang xấu hổ sao? Hửm?"
- "Ta không....không xấu hổ! Không đùa nữa, ta muốn đi ngủ!!" nàng nhanh chóng lên giường cuộn chăn lại.
- "Ta ngủ ở đây có được không?"
Không thấy nàng trả lời Mộ Lăng Trì cũng không cần dò xét ý kiến nàng nữa, coi như nàng đã ngầm đồng ý. Nằm lên giường, hắn ôm chặt nàng.
- "A... Mộ Lăng Trì ngươi...ư...khó thở...bỏ."
- "Ta xin lỗi, tại ta lích động quá. Nàng không sao chứ?"
- "Hộc....hộc! Cả nhà ngươi mới không sao."
Mộ Lăng Trì vén nhẹ vài lọn tóc đang vương vấn trên khuôn mặt nàng, chụm trán hai người vào nhau rồi khẽ nói
- "Thực ra, Hạ Thanh Lan ấy, ta không có làm gì cô ta cả! Lúc đó ta chỉ đứng yên để vận công giúp kiểm soát xuân dược trong cơ thể mà thôi. Còn cô ta, ta đã cho người đem vứt ở một nơi xa vắng rồi cho thêm mấy tên vô lại cưỡng bức nàng ta đó."
Đông Phương Nhược Như nghe Mộ Lăng Trì giải thích thì ngớ người ra, hắn vậy mà giải thích với nàng. Càng lúc măth Nhược Như càng đỏ lên như quả cà chua
- "Tại...cần...cần gì mà phải giải thích với ta chứ?"
- "Vì ta không muốn nàng hiểu lầm. Vì ta muốn cho nàng biết ta yêu nàng rất nhiều. Đặc biệt là.." Mộ Lăng Trì ghé sát tai Nhược Như rồi thổi nhẹ "cơ thể này của ta chỉ có thể cho nàng".
- "Ngươi!...Ngươi!..Vô lại, lưu manh"
- "Phì! Nàng đây là đang xấu hổ hay sao?"
Mộ Lăng Trì nở một nụ cười đầy yêu nghiệt khiến cho Nhược Như không nhừng trở nên xấu hổ muốn quay đi lhoong được vì đã bị người kia giữ chặt. Đành phải nằm úp mặt vào ngực hắn để hắn không thấy được biểu cảm của nàng
- "Ha ha. Không nhìn ra nàng thường ngày cao ngạo như vậy mà da mặt lại mỏng".
- "Ngươi! Ngươi! Dù sao đi nữa Hạ Thanh Lan cũng là nữ nhân, ngươi có cần ác nghiệt như vậy không?" nàng hạ nhiệt bằng một câu đánh trống lảng nhưng trong lòng nàng lại nghĩ khác. Thương thì thương cho nàng ta thật nhưng mà đó là lỗi của nàng ta, ai bảo dám giành nam nhân với Đông Phương Nhược Như nàng. Hừ!
- "Đó là cô ta tự chuốc lấy mà thôi. Ai bảo cô ta gan lớn như vâyn. Có gan làm thì cũng phải có gan chịu tội".
- "Hừ! Đồ ác ma, đồ quái vật!" Nhược Như phồng má.
- "Thôi khuya rồi, nên đi ngủ thôi!" Mộ Lăng Trì nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, cho nàng gối đầu lên một cánh tay của mình.
Giờ đây, tự dưng Đông Phươg Nhược Như cảm thấy được che chở, bảo vệ, cưng nựng. Nàng vậy mà lại tháo bỏ lớp ngụy trang cứng rắn của mình trở về với dáng vẻ nhỏ bé, trẻ con như vậy!! Nàng thực sự đã không còn hiểu nổi bản thân nữa rồi.
________SÁNG HÔM SAU_________
Những tia nắng đầu tiên trong ngày hắt qua khung cửa sổ đêm qua chưa đóng chiếu lên hai thân thêt đang ôm nhau ngủ thật say kia. Phải mất một lúc lâu sau mới có chút động tĩnh.
- "Ưm...ngoáp~" Đông Phương Nhược Như từ từ mở mắt, ngáp một cái thật dài.
Nhìn sang người bên cạnh vẫn đang say giấc, bất giác trong lòng nàng xẹt qua một cảm giác kì là dâng trào.
- "Mộ Lăng Trì! Mộ Lăng Trì!" nàng đưa tay lên má hắn vỗ nhẹ
- "Hửm?" Mộ Lăng Trì lười nhác cất tiếng. Lâu lắm rồi hắn mới được ngủ thoải mái đến như vậy, nói chính xác là từ lúc không còn được bên nàng. Hắn thực sự muốn được ôm nàng ngủ thêm một lúc.
- "Mau dậy đi! Trời sáng rồi! Phải xuất phát rồi."
- "Đừng mà! Nằm thêm một chút nữa thôi! Nàng đừng đi!" hắn mè nheo dụi dụi vào một bên má nàng, cánh tay to lớn tăng thêm lực đạo siết eo nàng.
- "Nếu bây giờ ngươi dậy ta sẽ đi cùng ngươi!"
- "Nàng đừng...hả???"
Nghe xong câu nói của Nhược Như Mộ Lăng Trì ngay lập tức mở bừng to đôi mắt rồi tỉnh dậy.
- "Nàng nói đều là thật chứ? Nnagf sẽ đi cùng với ta??"
- "Ta sẽ đi cùng với ngươi!! Nhưng trước hết thả ta ra, chuẩn bị đồ rồi lên đường."
- "Được! Được! Tất cả nghe theo nàng."
Mộ Lănh Trì ngay lập tức buông nàng ra rồi ngồi dậy.
XIN LỖI MỌI NGƯỜI RẤT NHIỀU VÌ HÔM NAY CHAP NGẮN