Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 848




CHƯƠNG 848: KHÔNG THỂ ĐẮN ĐO

Đợi cho đến tận tối Ngô Yến Tổ vẫn chưa về.

Tối nay Mộ Dung Khanh vốn đồng ý trở về ăn cơm cùng Thương Mai, nhưng vì bàn việc với các vị đại thần về chuyện chữa bệnh, quả thực không về kịp, bèn bảo Nghiêm Vinh trở về thông báo cho Thương Mai, hắn sẽ về muộn một chút.

Thương Mai biết hắn đang chạy đua với thời gian, hạng mục này được ban hành vào năm ngoái là tốt nhất, như vậy thì, sẽ có càng nhiều người được hưởng lợi hơn.

Mộ Dung Khanh đến nửa đêm mới trở về, Thương Mai vẫn chưa ngủ, đợi hắn, cũng đang đợi Ngô Yến Tổ.

“Sao còn chưa ngủ?” Mộ Dung Khanh trở về cùng với cái lạnh đầu đông, thấy Thương Mai vẫn đang đọc sách về y học, không khỏi trách móc nói.

“Không ngủ được.” Thương Mai ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn hắn: “Mệt không? Ma ma nấu canh cho người đó, ta sai người bưng lên cho người.”

“Không cần!” Mộ Dung Khanh ngồi xuống cái sập, khẽ ôm cô vào lòng, đưa tay vuốt ve cái bụng nhỏ của cô: “Nhóc này ngoan không?”

Thương Mai cười nói: “Thai nhi còn chưa có động tĩnh nữa, nói gì là ngoan hay không?”

“Động tĩnh thai nhi?” Mộ Dung Khanh khó hiểu nhướng mày hỏi: “Còn động đậy sao? Lúc nào thì có thể cảm nhận được.”

“Qua hai tháng nữa, người không biết là nó sẽ động đậy sao? Đây là thường thức đó.”

“Ta không có những thường thức này.” Mộ Dung Khanh hiển nhiên rất vui vẻ.

Thương Mai kéo tay hắn đặt lên vị trí tim mình: “Hôm nay bàn chuyện với các đại thần như thế nào rồi?”

“Đa số đều tán thành, nhưng vẫn có một số người làm khó, không ảnh hưởng, đừng lo lắng…” Mộ Dung Khanh đơn giản nói, trước mặt Thương Mai, hắn quyết định sẽ không nói nhiều về chính sự cho cô nghe, miễn cô nghe rồi lại lo lắng, sợ hãi.

“Vậy thì tốt.” Thương Mai dựa vào người hắn, nói chuyện của Ngô Yến Tổ cho hắn nghe.

Mộ Dung Khanh nghe xong, cũng không quá để ý: “Đã điều tra Ngô Yến Tổ rồi, hơn nữa An Nhiên lão Vương gia cũng từng nói với ta, không cần nghi ngờ người này.”

Thương Mai thấy kì lạ: “An Nhiên lão Vương gia? Nhưng lúc trước khi ở Thanh Châu, rõ ràng là An Nhiên lão Vương gia không biết hắn mà.”



“Lão Vương gia kia gian lắm.” Mộ Dung Khanh cười nói, lại bổ sung thêm một câu: “Ngô Yến Tổ kia cũng rất gian.”

“Ta chỉ tò mò, sao hắn lại biết chuyện đồng mệnh cổ.”

“Đêm nay hắn vẫn chưa về à?”

“Kêu người canh cổng rồi, hắn vừa về sẽ lập tức đưa hắn đến gặp ta ngay, đến giờ vẫn chưa thấy.”

Mộ Dung Khanh trầm ngâm một lát: “Ngày mai ta đi tìm An Nhiên lão Vương gia, có lẽ có thể biết được thân phận của Ngô Yến Tổ từ miệng ông ta.”


“Cũng được!” Thương Mai đồng ý, rồi đứng dậy: “Mau đi tắm, ta sai người đun nước tới.”

Mộ Dung Khanh cười, nuông chiều nhìn cô: “Rất thích dáng vẻ nàng bận rộn vì ta như vậy.”

Ôm lấy cô, hôn một cái rồi mới thả cô ra rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Thương Mai vẫn chưa tỉnh dậy, Mộ Dung Khanh đã ra ngoài rồi, bận rộn như vậy khiến Thương Mai rất đau lòng, chỉ có thể bảo ma ma tối nay lại nấu canh nhân sâm cho hắn.

Ma ma vừa lui xuống thì đã thấy Linh Lợi kéo Ngô Yến Tổ đi vào.

Tối qua Linh Lợi ra ngoài tìm tên này, tìm cả một đêm, vô cùng giận dữ, đẩy hắn đi gặp Thương Mai.

“Thả ta ra, ta cũng đâu làm gì sai!” Ngô Yến Tổ nhao nhao nói.

Thương Mai nghe giọng Ngô Yến Tổ, kéo rèm bước ra ngoài.

Chỉ thấy hắn vô cùng nhếch nhác, quần áo bị xé rách, tóc tai rất loạn, mặt cũng xanh tím cả một mảng, có thể thấy, hắn đã bị Linh Lợi đánh cho một trận tơi tả.

Thương Mai nhíu mày: “Linh Lợi, đưa hắn về là được, đánh hắn làm gì?”

Chân tướng chuyện này thế nào vẫn chưa biết được, nếu hắn không phải gian tế gì đó, thì không phải đã bị đánh oan rồi sao.


Linh Lợi không vui nói: “Nào phải ta đánh đâu? Hắn bị người khác đánh đó, nếu không phải ta ra lệnh cho người của Tố Nguyệt Lâu trong kinh thành đi tìm hắn, nói không chừng hôm nay thứ người nhìn thấy chỉ là thi thể của hắn thôi.”

Ngô Yến Tổ đỏ mặt giải thích: “Nói bừa, ta cũng đâu làm gì sai, sao bọn họ lại truy sát ta cả đêm?”

“Vậy sao bọn họ lại đánh ngươi?” Linh Lợi hừ giọng nói.

Thương Mai nghi hoặc hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Linh Lợi nói: “Tối qua hắn không trở về, ta bèn sai người đi tìm hắn, người biết được tìm thấy hắn ở đâu không? Nghĩa trang đó, hắn mạo phạm người chết, bị người nhà người ta đánh một trận rồi nhốt lại.”

“Ngươi đi nghĩa trang làm gì?” Thương Mai không hiểu hỏi.

“Ta tưởng rằng thi thể ở nghĩa trang đều không có người nhà, nên mới nghĩ cách mượn thi thể của bọn họ để trồng ít đồ, ai biết được chứ?” Ngô Yến Tổ tủi thân nói.

“Nghĩa trang đó ở ngay gần thôn, người ta mất mẹ, chuẩn bị làm tang sự, để thi thể ở cửa nghĩa trang rồi đi lo liệu tang lễ, ngươi thì hay rồi, không nói lời nào vén tấm vải trắng phủ thi thể lên, đâm kim châm vào thi thể người ta, còn thả độc trùng, người ta không đánh ngươi thì đánh ai nữa?”

“Sao ngươi lại làm như vậy? Còn nữa, rõ ràng là Nhu Dao không nói với ngươi chuyện đồng mệnh cổ, ngươi biết được từ đâu?” Thương Mai nhìn hắn hỏi.

Ngô Yến Tổ ngơ ra, một lúc lâu sau cũng không thể nói được gì.


Thương Mai nói: “Tốt nhất là ngươi nên nói thật, nếu không cho dù ngươi có là ân nhân của ta, ta cũng không khách khí với ngươi đâu.”

Linh Lợi phối hợp với Thương Mai giơ nắm đấm lên, nhắm thẳm vào mắt Ngô Yến Tổ.

Ngô Yến Tổ sợ hãi lùi về sau một bước vội nói: “Sư phụ người đừng giận, Linh Lợi tỷ giơ cao đánh khẽ, ta nói, ta nói.”

“Đừng gọi ta là tỷ, ngươi lớn hơn ta.” Linh Lợi bực bội nói.

Ngô Yến Tổ cười tươi: “Đúng, Linh Lợi muội muội.”

Linh Lợi sắc mặt vô cảm đấm qua đó, Ngô Yến Tổ đau đớn kêu lên, bịt miệng mình lại: “Ai da, ta sai rồi, ta sai rồi, Linh Lợi cô nương, tha cho ta đi.”


Ngô Yến Tổ chỉnh đốn lại mái tóc rối bời của mình, nói với Thương Mai: “Sư phụ bớt giận, không phải đệ tử cố ý nói dối đâu, là người kia nói với ta, nếu có thể bảo sư phụ làm đệ tử của Ôn Yến đại phu, nàng ta nhất định sẽ bảo người nhận ta làm đồ đệ.”

“Gặp người kia ở đâu? Là nam hay nữ? Già hay trẻ?” Linh Lợi hỏi liên tiếp.

Ngô Yến Tổ xoa mặt nói: “Vào sáng sớm hôm nọ, một mình ta đến một tiệm tiểm tâm ở ven con sông quanh thành ăn sáng, ăn xong thì đi chơi một lát ở bên sông, đột nhiên có một người bắt ta lên xe ngựa, còn đánh ngất ta, đến một tứ hợp viện thì nhốt ta vào trong phòng tối, ta không thấy người đó là ai, giọng nói rất trầm thấp, là nữ, nàng ta nói với ta, bảo ta dẫn dắt người đi chữa bệnh cho Hoàng thượng, chỉ cần người chữa bệnh cho Hoàng thượng, Ôn Yến đại phu sẽ nhận người làm đệ tử.”

“Chuyện đồng mệnh cổ cũng là nàng ta nói với ngươi sao?” Thương Mai hỏi.

“Đúng vậy, nàng ta còn dạy ta nên nói với người thế nào nữa, bảo người đừng quên, mình là một đại phu.”

Thương Mai khẽ thở dài, cho đến bây giờ, cô cũng biết đại khái người đó là ai rồi.

E là Ôn Yến đại phu thật sự đến kinh thành rồi.

“Trừ việc dạy ngươi khuyên ta ra, nàng ta còn nói gì không?” Thương Mai hỏi.

Ngô Yến Tổ nhìn Thương Mai nói: “Không còn gì khác nữa, nàng ta chỉ nói, bảo người đừng quên người là một đại phu, đừng quên những việc mà đại phu cần làm.”

Ngày hôm đó, chính là ngày Thái hoàng thái hậu đưa phương thuốc cho cô, cũng là ngày trước khi Thái hoàng thái hậu ra đi.

Quả nhiên cô không đoán sai, Thái hoàng thái hậu muốn cứu Hoàng đế.

“Đúng rồi, nàng ta còn nói một câu.” Ngô Yến Tổ đột nhiên nói: “Chính là lúc nói đến đồng mệnh cổ, nàng ta nói cổ độc phản phệ, chỉ có Ôn Yến đại phu mới có thể chữa trị.”

Thương Mai khẽ run rẩy, thật sự là như vậy.

Đây không phải vấn đề để đắn đo, xem ra là khiến cô quyết định có cứu Hoàng thượng hay không, nhưng không thể đắn đo, cũng không thể lựa chọn.

Muốn giải đồng mệnh cổ, buộc phải cứu Tôn Phương Nhi.