CHƯƠNG 847: TRÁNH ĐI LÀ ĐƯỢC
Hồ Hạnh Nhi nói: “Tên Ngô Yến Tổ này, hai người chưa điều tra rõ sao? Cứ đưa về như vậy thôi? Nguy hiểm quá rồi đó.”
Thương Mai nói: “Lão Thất sai người đi điều tra rồi, hắn từng cứu ta ở Thanh Châu, vì có ơn cứu mạng, nên cũng không nghĩ quá nhiều.”
“Ngươi vẫn nên trở về hỏi cho cẩn thận, nếu hắn thật sự có vấn đề, mấy người sẽ rất nguy hiểm đó.” Hồ Hạnh Nhi nghiêm túc nói.
“Ừm, ta về ngay đây.” Thương Mai nói.
Nhu Dao vội cất thư đi: “Ta đi cùng ngươi, tên này dám nói là ta nói với hắn, xem ta có đánh gãy chân hắn hay không.”
Thương Mai đưa Nhu Dao trở về phủ, bảo ma ma lập tức đi tìm Ngô Yến Tổ tới.
Ma ma lại nói: “Sau khi người ra ngoài, Ngô đại phu cũng ra ngoài theo, lúc này vẫn chưa trở về.”
“Vậy ngươi canh chừng, khi nào hắn trở về thì bảo hắn gặp ta.” Thương Mai nói.
“Xảy ra chuyện gì rồi ạ?” Ma ma thấy cô trở về liền tìm Ngô Yến Tổ, sắc mặt lại vô cùng nghiêm trọng, bèn lo lắng hỏi.
“Ta có chút chuyện tìm hắn, đúng rồi, ma ma, mấy ngày này hắn ở trong phủ có chuyện gì khác thường không? Ví dụ như, đi gặp người nào đó, hoặc là thăm dò mọi người điều gì đó.” Thương Mai hỏi.
Ma ma nghĩ một lúc: “Vậy thì không có, ít nhất cũng không nghe ngóng điều gì chỗ nô tỳ, nhưng ngày nào cũng quấn lấy Uyển Tĩnh từ sáng đến tối, bảo Uyển Tĩnh tính sổ sách cho hắn, Uyển Tĩnh cũng không thích hắn, nhưng biết hắn là ân nhân của Vương phi người, vì vậy mới chịu đựng hắn.”
“Chỉ gọi Uyển Tĩnh tính sổ sách mà thôi?”
“Nô tỳ gọi Uyển Tĩnh tới, Uyển Tĩnh thân cận với hắn nhất, ban ngày gần như hắn đều quấn lấy Uyển Tĩnh, có một tối, còn theo Uyển Tĩnh ra ngoài chơi nữa, có điều, Uyển Tĩnh cũng không làm gì được hắn.”
“Được, ngươi gọi Uyển Tĩnh đến.”
Thời gian Uyển Tĩnh vào phủ không tính là lâu, nhưng việc tính toán sổ sách trong phủ, Ngô Yến Tổ này quấn ai không quấn, lại chỉ quấn lấy Uyển Tĩnh, chẳng lẽ, muốn điều tra sổ sách sao?
Chỉ là sổ sách trong Vương phủ thì có gì đáng điều tra chứ? Chẳng lẽ muốn điều tra xem lão Thất có tham ô hay không à? Nhưng nếu có tham ô thì cũng sẽ không viết vào sổ sách của Vương phủ mà.
Hơn nữa, lão Thất không bao giờ tham ô, Đại Chu này còn ai không biết chứ? Nếu thật sự muốn có được lợi ích, thì đưa cho hắn một vò rượu ngon còn hữu dụng hơn là đưa vàng bạc.
Ma ma rời đi tìm Uyển Tĩnh, Nhu Dao thấy bà ta ra ngoài, nói với Thương Mai: “Nói ra thì tên Ngô Yến Tổ này đúng là kì lạ thật đấy, lúc ở Thanh Châu đã chữa trị khỏi cho ngươi, sau đó muốn bái ngươi làm sư, bách tính bình thường sau khi biết được thân phận của ngươi và lão Thất, nào còn dám dây dưa không dứt chứ? Nhưng hắn lại không như vậy, sống chết quấn lấy muốn bái ngươi làm sư, ta nhớ, lúc đó ta nói muốn bái ngươi làm sư, cũng không biết hắn chui ra từ đâu, quỳ xuống nhận ngươi làm sư phụ, ngươi không nhận hắn, hắn còn mua một con lừa, theo chúng ta về kinh thành, bây giờ nghĩ lại, đúng là mặt dày vô liêm sỉ mà.”
Thương Mai tuy cảm thấy Ngô Yến Tổ có chút vấn đề, nhưng nghĩ lại một loạt hành động của hắn, cũng không có ác ý gì, thậm chí, những lời hôm nay hắn nói với cô, dường như là có ý dẫn dắt.
“Không đưa ra kết luận vội, đợi Uyển Tĩnh qua đây hỏi rõ ràng rồi nói tiếp.” Nếu hắn cố ý tiếp cận Uyển Tĩnh, nhất định sẽ hỏi đến chuện trên sổ sách, hoặc là thông qua Uyển Tĩnh để điều tra Vương phủ, chỉ là, đến Uyển Tĩnh cũng không biết chuyện đồng mệnh cổ, hắn đến kinh thành lần đầu, trước kia cũng chưa từng gặp qua, sao lại biết được đồng mệnh cổ chứ?
Ma ma dẫn Uyển Tĩnh đến, giờ đây Uyển Tĩnh càng ngày càng chất phác, mặc một bộ quần áo giống với nha hoàn trong phủ, vừa vào liền hành lễ: “Vương phi, người gọi nô tỳ ạ?”
“Uyển Tĩnh, ngươi và Ngô đại phu rất thân thiết sao?” Thương Mai hỏi.
Gương mặt trắng trẻo của Uyển Tĩnh hiện lên sự phiền não và ngại ngùng: “Bẩm Vương phi, không được xem là thân thiết.”
“Ma ma nói với ta, ngươi và hắn từng cùng nhau ra ngoài chơi, nếu không thân thiết, cô nam quả nữ ra ngoài, không sợ người ta nghị luận sao?” Thương Mai cầm một ly trà lên, khẽ gạt bong bóng trong ly trà, hai mắt lại nhìn chằm chằm Uyển Tĩnh.
Uyển Tĩnh cắn môi, đôi mắt đã đẫm lệ: “Nô tỳ cũng không muốn theo hắn ra ngoài, chỉ là, hắn…”
“Hắn làm sao?” Thương Mai sinh lòng ngờ vực, thấy Uyển Tĩnh ấm ức như vậy, chẳng lẽ, Ngô Yến Tổ đó còn có thể ép nàng ta đi sao?
Uyển Tĩnh nói: “Hắn nói… hắn nói hắn là ân nhân của Vương phi, nô tỳ là hạ nhân trong Vương phủ, Vương phi không thể báo ơn, bèn bảo nô tỳ báo ơn.”
Nhu Dao tức giận: “Hay cho một tên chơi bời trác táng, hắn làm gì ngươi rồi?”
Uyển Tĩnh vội lắc đầu: “Huyện chúa bớt giận, chuyện đó thì không có, chỉ gọi nô tỳ theo hắn ra ngoài đi dạo một vòng mà thôi, hắn nói muốn thân thuộc với kinh thành hơn.”
“Chỉ vậy thôi?” Nhu Dao ngơ ra.
“Vâng.”
Thương Mai hỏi: “Vậy hắn có từng nghe ngóng chuyện của Vương phủ từ chỗ ngươi không?”
Uyển Tĩnh gật đầu: “Từng hỏi.”
“Hỏi những gì?” Đáy mắt Thương Mai hiện lên sự lạnh lẽo, quả nhiên… Uyển Tĩnh nói: “Hắn hỏi Vương phi thích ăn gì, bình thường thích làm gì, thích những thứ gì, đều nghe ngóng về chuyện của Vương phi người.”
“Chỉ hỏi những điều này? Có từng hỏi chuyện sổ sách hay chuyện gì khác ví dụ như chuyện của Vương gia không?”
Uyển Tĩnh lắc đầu: “Vậy thì không có ạ.”
Thương Mai và Nhu Dao nhìn nhau, chỉ hỏi về cô?
Uyển Tĩnh nghĩ một lúc, đột nhiên nói: “Có, nô tỳ nhớ, hắn từng hỏi chuyện của Vương gia một lần.”
“Hắn hỏi gì?” Thương Mai nhìn nàng ta.
“Hôm đó lúc ra ngoài cùng hắn, bọn nô tỳ uống trà ở Ngô Kinh viện, hắn hỏi nô tỳ sao Vương gia lại cưới Vương phi, hỏi từ khi Vương gia thành thân đến nay, có cơ thiếp thông phòng gì đó không.”
“Hỏi những điều này?” Thương Mai thấy vô cùng khó hiểu, những thứ này chỉ có thể xem là buôn chuyện mà thôi, vì trước kia Mộ Dung Khanh không có Trắc phi, bây giờ có cơ thiếp thông phòng hay không, tùy tiện hỏi một hạ nhân cũng có thể biết được, không xem là thăm dò được.
Nhu Dao không cam lòng hỏi: “Ngươi nghĩ kĩ lại xem, hắn còn hỏi gì không? Sổ sách? Điền trang? Nhà kho?”
“Những thứ này đều không hỏi, cho dù có hỏi, nô tỳ cũng không nói.” Uyển Tĩnh đáp.
Ma ma nghe ba người nói chuyện, cảm thấy không ổn, bèn hỏi: “Vương phi, Ngô đại phu đó có gì đáng nghi sao? Hắn không phải ân nhân của người sao?”
Thương Mai nói: “Hắn đã cứu ta, cũng xem như là ân nhân của ta, chỉ là…”
Thương Mai cũng không nói ra được lí do tại sao, Ngô Yến Tổ này quả thực đáng nghi, nhưng mà, có ác ý hay ý đồ xấu xa gì hay không, thì vẫn chưa biết được.
Mọi thứ, phải đợi hắn trở về hỏi cho rõ thì mới biết được.
Thương Mai im lặng một lúc, rồi nói với Uyển Tĩnh: “Sau này, nếu hắn còn nói với ngươi những chuyện như báo ơn, ngươi bảo hắn đến tìm ta, người hắn cứu là ta, không thể kêu các ngươi đi báo ơn được.”
Uyển Tĩnh thở phào một hơi: “Thật ra nô tỳ không thích qua lại với hắn, người này… người này rất vô lại.”
“Vô lại?” Nhu Dao nhìn nàng ta hỏi: “Vô lại như thế nào?”
Sắc mặt Uyển Tĩnh lập tức ửng đỏ: “Chuyện này, chuyện này, trước kia hắn nói, chỉ cần nô tỳ nắm tay hắn một lát, sau này hắn sẽ không kêu nô tỳ báo ơn nữa, chỉ là nô tỳ đã tin hắn, cho hắn nắm tay, nhưng hắn vẫn tiếp tục bắt ép nô tỳ như trước.”
Nhu Dao khinh thường nói: “Biết ngay hắn là một tên chơi bời trác táng mà, lúc nãy ngươi còn giải thích thay hắn nữa.”
Sắc mặt Uyển Tĩnh càng lúc càng đỏ, cũng không dám lên tiếng nữa.
Thương Mai thấy vậy, cười nói: “Ngươi đi đi, sau này nếu không thích, tránh đi là được.”