Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 837




CHƯƠNG 837: AI GIA CŨNG XUYÊN KHÔNG

Thương Mai buông màn xuống, lạnh nhạt nói: “Đi thôi.”

Tuy Linh Lợi đang xem hăng say, nhưng cũng tránh để người khác nhìn thấy Vương phi, dù sao, Vương phi cũng là con gái của tướng phủ.

Linh Lợi ra lệnh cho người lái xe: “Đi thôi.”

Thương Mai đi ra ngoài cũng không quá huênh hoang, cho nên không có người nào biết ngồi trong xe ngựa chính là Nhiếp Chính vương phi.

Người lái xe hét to, người cản đường rối rít tránh ra.

Xe đi rất xa nhưng vẫn còn nghe được tiếng hét chói tai của Hạ Oanh Nhiễm và tiếng mắng chửi của phu nhân Nguyệt Nhung, bây giờ bà đã không còn dáng vẻ của một thiếp thất được yêu thương, trông giống hệt một phụ nhân thô bỉ đầu đường, chỉ e cuộc tranh chấp của hai mẹ còn càng khó coi hơn, bởi vì còn nghe được tiếng cười vang của các bá tánh vây xem.

Trong đám người, đột nhiên có người nhìn chiếc xe ngựa đã đi xa, giống như suy tư gì đó nói: “Hình như chiếc xe ngựa lúc nãy là của phủ Nhiếp Chính vương, có khi nào là Vương phi ngồi trong đó không?”

“Đúng vậy, ta cũng nhận ra, hình như là xe ngựa của phủ Nhiếp Chính vương, không lẽ lúc nãy Vương phi ngừng lại ở đây xem? Vậy đúng là hả giận lắm, nghe nói ngày xưa hai mẹ con này đối xử rất tệ với Vương phi, ăn hiếp nhiều lắm, giờ thành ra tình trạng như ngày hôm nay cũng là quả báo của bọn họ.”

Mọi người rối rít nhìn sang, xe ngựa đã quẹo sang một khúc quanh khác, chỉ có thể nhìn thấy bụi mù bị xe ngựa cuốn lên.

Trần Nguyệt Nhung và Hạ Oanh Nhiễm cũng nghe được tiếng bàn tán xôn xao, hai người đều dừng tay, ngơ ngẩn nhìn góc đường.

Trần Nguyệt Nhung đứng lên, lạnh lùng nói: “Ngươi đi đi, đi bám lấy Thái Tử của ngươi mà hưởng phúc, đừng đến tìm ta.”

Hạ Oanh Nhiễm đứng lên, chỉnh sửa lại mái tóc rối xù, nhìn thịt trên thớt, nuốt nước bọt, tham lam nói: “Muốn ta đi cũng được thôi, ta biết ngươi không trả nổi bạc, ngươi phải cho ta một miếng thịt.”

Người giết heo cười khẩy: “Muốn ăn thịt thì lấy bạc ra.”

Hắn chém một phát lên khúc xương, sạp hàng run rẩy dữ dội, gần như muốn sụp xuống, Hạ Oanh Nhiễm sợ hãi run rẩy, không cam lòng trừng mắt nhìn Trần Nguyệt Nhung: “Nhìn ngươi tìm loại người gì kia? Có thấy mất mặt không?”

Nói xong, giống như sợ tên giết heo này đánh nàng, vội vàng chạy mất.



Trần Nguyệt Nhung hừ lạnh, cũng duỗi tay chỉnh sửa tóc tai, quay lại bên cạnh người giết heo, hét to: “Tránh ra tránh ra, không mua thịt thì tránh ra hết, đừng cản trở việc làm ăn của lão nương.”

Người giết heo hung dữ nói: “Cứ thích trêu chọc mấy người lung tung, đêm nay trở về ngươi sẽ biết tay!”

Trần Nguyệt Nhung rụt cổ, dưới đáy mắt lóe lên chút sợ hãi, lại không dám nói gì.

Trong chiếc xe ngựa đã đi xa, tuy Thương Mai không nhìn thấy cảnh cuối cùng, nhưng cô cũng biết đại khái hai mẹ con này phải sống cuộc sống như thế nào rồi.

Lúc trước cô vẫn còn luôn canh cánh trong lòng, không thể giết chết hai mẹ con này và phế Thái Tử để báo thù cho nguyên chủ, nhưng hôm nay nhìn thấy hai người sống thê thảm như thế, cuối cùng cũng hả giận, sống cuộc sống bê bối như thế càng làm người ta cảm thấy sung sướng hơn là chết.


Nhưng cũng tội cho Lâm Lâm, lại đụng phải một bà mẹ như thế, Lâm Lâm ngu dại, có lẽ cũng là phúc.

Đi đến Hi Vi Cung, Lộ công công đã đứng ở tiền điện chờ, thấy Thương Mai đi vào, vội vàng chào đón: “Lão nô tham kiến Vương phi.”

“Công công chờ một lát, ta đi thỉnh an lão tổ tông trước.” Thương Mai nói.

“Mời Vương phi, lão nô ở đây chờ người.” Lộ công công cung kính nói.

Thương Mai hơi gật đầu, bảo Địch Thủy và Hạ Vân đứng bên ngoài chờ, chỉ dẫn Linh Lợi vào.

Hôm nay vốn là ngày lâm triều, nhưng Thái hoàng thái hậu lại không thượng triều mà lại để Mộ Dung Khanh và Lương Vương thượng triều, Lương Vương cũng có quyền giám quốc giống Mộ Dung Khanh, từng nghe Mộ Dung Khanh ám chỉ, hôm nay thượng triều có lẽ sẽ phải đánh một trận, chủ đề đánh trận là có thể giao hậu cung cho một vị Vương gia không thể giao hợp, có muốn đi hòa thân với Quận chúa Ý Nhi của nước Đại Lương hay không.

Thương Mai nghĩ đây chắc là một cuộc chiến biện luận, hơn nữa những tuyển thủ tham dự biện luận đều là người đứng đầu trong một nước, hai bên đối nghịch chắc chắn sữ mời rất nhiều danh sĩ đến tham dự.

A Xà cô cô dẫn Thương Mai vào trong điện, lúc vén rèm lên lại bảo Linh Lợi đứng bên ngoài chờ, chỉ cho phép một mình Thương Mai đi vào.

Thái hoàng thái hậu nửa dựa vào trên giường, cầm một quyển sách, Thương Mai đi sang, quy củ mà quỳ xuống thỉnh an.

Thái hoàng thái hậu không thèm ngẩng đầu lên, chỉ lạnh nhạt nói: “Đứng lên đi!”


Thương Mai đứng lên, bởi vì ở rất gần, cô liếc nhìn quyển sách Thái hoàng thái hậu đang cầm, ngẩn ra, lại dụi mắt, quyển sách kia chỉ là tờ giấy trắng, không hề có một chữ nào.

“Ngồi đi, đã ăn sáng chưa?” Thái hoàng thái hậu hỏi.

Thương Mai cũng không biết ngồi ở đâu, cũng không thể ngồi lên giường cùng bà được, nhìn xung quanh cũng không có ghế dựa nào, tất cả ghế đều ở đằng xa, nhưng xa như thế, không lẽ phải rống lên để nói chuyện sao?

Vẫn là A Xà cô cô biết quan tâm người khác, dời một cái ghế đến: “Mời Vương phi ngồi.”

“Tạ cô cô!” Thương Mai ngồi xuống, có vẻ vô cùng gò bó.

Thương Mai rất khó có thể nhẹ nhàng đối mặt với vị Long Thái Hậu từng tìm đủ mọi cách để khó xử cô, cho dù biết rõ bây giờ bà đã không còn ác ý gì với cô nữa, nhưng “ám ảnh thời thơ ấu” đã hình thành, khó mà bỏ được.

“Ngươi rất sợ ai gia sao?” Long Triển Nhan thấy cô ngồi thẳng băng, buông sách nhíu mày hỏi.

“Không sợ!” Thương Mai lại thẳng eo hơn, không sợ… là chuyện không thể nào.

“Vậy ngươi ngồi xa như thế làm gì?”

Thương Mai vội vàng nhích ghế dựa lại gần hơn một chút, lập tức ngửi được một mùi hương hoa sen từ trên nguòi bà, trong lòng thầm kinh ngạc, bây giờ đã là cúi mùa thu đầu mùa đông, hoa sen ở đâu ra chứ?


Nhưng cô lại dùng khóe mắt nhìn quyển sách bà mới đặt xuống kia, trên bìa sách có hình một đóa hoa sen và một chữ Vạn, hình như có lóe ánh sáng vàng, cô tập trung nhìn kỹ, lại không sáng lên nữa.

Haizz, tâm lý sợ hãi của cô đối với Thái hoàng thái hậu đã ảnh hướng đến thị giác luôn rồi.

“Lão Thất đã kể cho ngươi biết kia? Hai hôm nữa Ôn Yến sẽ đến kinh thành.”

Thương Mai gật đầu: “Bẩm Thái hoàng thái hậu, Vương gia đã từng nói.”

Nguyên văn cả câu đúng là câu nói này, hai hôm nữa sẽ đến, nhưng bây giờ đã năm ngày trôi qua rồi.


“Ừ, nghe nói ngươi muốn bái bà ta làm thầy.” Thái hoàng thái hậu hỏi.

“Có ý định như thế.” Thương Mai đặt hai tay lên đầu gối, mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, trong lòng hơi run rẩy.

Thái hoàng thái hậu lại “Ừ” một tiếng: “Ôn Yến có y thuật rất giỏi, ngươi học tập từ nàng nhiều vào, đặc biệt các ngươi đều đến từ cùng một vùng quê, trò chuyện cũng khá dễ dàng.”

Tim Thương Mai lại run rẩy một chút: “Vâng!”

“Ngươi…” Thái hoàng thái hậu thấy cô vẫn còn gò bó như thế, không vui nói: “Ngươi hiểu ý của ai gia không?”

“Ặc… Hiểu, hiểu.”

“Vậy ngươi nói xem, ai gia có ý gì?” Thái hoàng thái hậu nhìn chằm chằm cô Thương Mai thành thật nói: “Người nói, Ôn Yến cũng là người xuyên không.”

“Ai gia cũng vậy.”

“Vâng… Hả?” Thương Mai trừng to mắt, tuy đã đoán từ đầu nhưng bà lại nói thẳng ra như thế, vẫn làm Thương Mai hoảng sợ một chút.

“Ngươi đi đến nơi này cũng là do ai gia sắp xếp.”

Lúc này Thương Mai đã hoàn toàn đứng hình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn người vẫn đang toát lên vẻ uy nghiêm, run giọng hỏi: “Người nói gì?”

Là bà hại tôi đến đây chịu đủ mọi khổ sở của triều đại phong kiến?

“Lạ lắm sao? Nếu ai gia không cứu ngươi, ngươi đã chết từ lâu rồi.” Thái hoàng thái hậu hừ lạnh.

Thương Mai ngượng ngùng cười: “Ừm… chuyện này, thật sự làm ta quá bất ngờ.”

Càng bất ngờ là sao lão nhân gia người lại có năng lực này?