Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 836




CHƯƠNG 836: MẸ CON ĐÁNH NHAU

Bên phía Lễ Bộ đúng là đã chạy gãy chân, quan viên lớn nhỏ ở Lễ Bộ đừng nói là ăn cơm, đến cả thời gian uống nước cũng không có, bên này phải chuẩn bị sính lễ đi nghị thân với Đại Lương, bên kia còn phải chuẩn bị của hồi môn cho trưởng công chúa, tuy là có nội phủ giúp đỡ, nhưng rất nhiều lễ nghi phiền phức vẫn phải đến tay Lễ Bộ.

Mộ Dung Khanh cũng dần đi sớm về trễ, Thương Mai thì yên tâm ngồi chờ đại phu Ôn Yến đến. Lúc trước nói hai hôm, nhưng bây giờ đã qua bốn ngày nhưng vẫn chưa thấy đến.

Sáng sớm hôm nay, Thái hoàng thái hậu hạ lên bảo Thương Mai vào cung làm kiểm tra và khám bệnh bước đầu cho Hoàng Đế, chữa trị cụ thể lại chờ đại phu Ôn Yến đến lại nói.

Vốn hôm nay Huyện chúa nói muốn đến, Thương Mai chỉ đành phái người sang báo cho bà, để bà buổi chiều hãy đến đây.

Từ sau lần trước đến giờ, Huyện chúa vẫn luôn dưỡng thương trong phủ, lúc Thương Mai về bà đã nói muốn sang đây, An Thân vương lại không cho bà đi, nói không có việc gì quan trọng hơn việc dưỡng thương, Thương Mai cũng không sang đó là vì An Thân vương nói sau khi Huyện chúa nhìn thấy Thương Mai sẽ kích động, ảnh hưởng đến vết thương, tình mẹ con làm sao quan trọng được bằng vết thương? Cho nên cũng bị cấm đến.

Ăn sáng xong, Thương Mai dẫn theo Linh Lợi đi ra ngoại. Địch Thủy và Hạ Vân chắc chắn cũng sẽ đi theo, hai người cưỡi ngựa đi theo phía sau xe, đoàn người cũng không quá bắt mắt, chỉ giống như cách những người thuộc gia đình giàu có đi ra ngoài, thậm chí trông còn có hơi đơn giản.

Thương Mai cũng không thích khoe khoang, có thể không hấp dẫn sự chú ý của người khá là tốt nhất.

Xe ngựa chạy “lộc cộc” trên đường đá xanh, đường phố bắt đầu nhộn nhọp, các cửa hàng bán thức ăn sáng là nhiều nhất trên con đường buổi sáng, bánh bao nóng hổi và mì thơm phức, mùi khói dầu rất nồng nặc.

Thương Mai vén rèm nhìn bá tánh bận rộn, trong lòng cảm thấy rất chân thật.



“Úi, đó không phải là phu nhân Nguyệt Nhung sao?” Linh Lợi ngồi ở bên kia đột nhiên nói: “Hình như đang cãi nhau với ai đó.”

Đã lâu lắm rồi không nghe thấy tên này, Thương Mai gần như quên mất bà.

Linh Lợi cười quái dị: “Là Hạ Oanh Nhiễm.”


Nàng kêu xa phu ngừng xe ngựa lại, nằm bò trên cửa sổ xem.

Thương Mai vốn không muốn xem, cô luôn xem như Hạ Oanh Nhiễm và phu nhân Nguyệt Nhung đã chết.

Nhưng nghe được tiếng mắng chửi chói tai từ bên ngoài truyền đến, Thương Mai cũng có chút hứng thú, nhích người sang, xem cùng với Linh Lợi.

Đúng là Trần Nguyệt Nhung và Hạ Oanh Nhiễm, mặt của Hạ Oanh Nhiễm đã không thể nhìn rõ nữa, chồng chất vết thương, mặc một bộ váy dài bằng gấm đã giặt đến bạc màu, chỗ bên hông đã nhăn nhúm, không biết là quần áo cũ đào từ đâu ra.

Còn phu nhân Nguyệt Nhung thì sắc mặt vẫn còn tốt, nhưng gầy hơn so với trước kia, mặc một cái áo vải thường màu xanh đá thuê hoa nhỏ, vô cùng giản dị, đeo một cái tạp dề dơ dáy, đứng trước quán bán thịt heo, bên cạnh còn có một người hán tử vai u thịt bắp mặt mày dữ tợn.

Thương Mai nhớ rõ cuối cùng Trần Nguyệt Nhung đi theo một người giết heo, chắc là người đang đứng bên cạnh bà, bây giờ mặt ông ta trông có vẻ rất mất kiên nhẫn, giơ đao chặt xương lên cao, lớn tiếng nói: “Tránh ra tránh ra, đừng có cản đường ông đây buôn bán, nhìn dáng vẻ nghèo kiết xác của ngươi, cũng không phải loại người ăn nổi thịt heo, cút cút cút!”


Nói xong lại quơ đao, thịt vụn dính trên đao văng ra ngoài, thiếu chút nữa dính lên người Hạ Oanh Nhiễm.

Hạ Oanh Nhiễm nhíu mày, chán ghét nhìn người giết heo, nói với Trần Nguyệt Nhung: “Ngươi nhìn xem người tìm hạng người gì kìa? Có thấy mất mặt không?”

Trần Nguyệt Nhung tức giận nói: “Được, ta biết người treo cao lên Thái Tử, vậy người về mà hưởng phúc của ngươi đi, tìm ta làm gì? Đi đi.”

“Ngươi trả bạc cho ta, ta lập tức đi ngay, ngươi tưởng ta thích đứng ở cái chỗ dơ dáy này lắm sao?” Hạ Oanh Nhiễm hừ lạnh nói.

Trần Nguyệt Nhung nhíu mày: “Ta lấy đâu ra bạc? Ngươi đừng có quậy phá cản trở việc buôn bán của ta.”

“Sao lại không có?” Hạ Oanh Nhiễm không cam lòng nói: “Lúc trước đệ đệ cho ngươi một trăm lượng bạc, ta tính toán rõ ràng, khi đó chúng ta nhiều lắm chỉ tiêu năm mươi lượng, chắc chắn ngươi đã lấy năm mươi lượng còn dư lại rồi, còn dư năm mươi lượng, ta và ngươi chia đều, cũng phải trả lại cho ta hai mươi lăm lượng.”


Trần Nguyệt Nhung tức giận nói: “Ngươi đúng là ăn nói bậy bạ, một trăm lượng đó đã bị ngươi tiêu xài sạch tư lâu rồi, chỉ tính riêng tiền song phấn cho ngươi đã là bao nhiêu rồi? Chi phí ăn uống tiêu dùng ngươi đều đòi đồ tốt, kêu ngươi tiết kiệm ngươi lại không nghe, bây giờ xài hết bạc rồi, ngươi lại đến chỗ ta lừa bịp tống tiền đúng không? Nói cho ngươi biết, tình cảm mẹ con của chúng ta đã hết từ lâu, lúc ngươi cho rằng ngươi sắp được hưởng phúc thì đá văng ta đi, ta tìm được đường sống, cũng vốn định dẫn ngươi đi, nhưng ngươi lại có thái độ thế nào hả?”

“Ngươi đừng có ăn nói khó nghe như thế, lúc đó bạc đều nằm trong tay ngươi, mấy thứ son phấn kia ta cũng chẳng dùng được bao nhiêu, còn rốt cuộc tiêu hết bao nhiêu bạc thì trong lòng ngươi tự hiểu rõ, ta đã hỏi thăm qua rồi, hộp phấn mặt ba lượng mà ngươi nói thật ra chỉ có một đồng bạc, còn dư lại đều bị ngươi nuốt riêng hết.”

Người qua đường dần dần vây lại xem, biết được thân phận của hai người, đều vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ.


Bây giờ Trần Nguyệt Nhung đã theo nam nhân, bà không biết xấu hổ nhưng nam nhân của bà vẫn còn muốn mặt mũi, thấy mọi người vây lại xem, sắc mặt của người giết heo đã rất tệ, bà lập tức nổi giận: “Số bạc đó là con trai của ta cho ta, không nói đến chuyện ta đã dùng hết toàn bộ số bạc đó cho ngươi, cho dù ta có tự tiêu xài hoặc là giấu đi thì đó cũng là chuyện đương nhiên, vì sao ta phải đưa cho ngươi chứ? Nếu không phải tại ngươi, ta cũng không đến mức rơi vào nông nỗi như ngày hôm nay, khó khăn lắm ta mới sống được mấy ngày yên ổn, ngươi lại đến tống tiền ta nữa? Có còn lương tâm hay không? Nếu ngươi còn không đi, có tin ta xé rách miệng ngươi ra không?”

Có lẽ Hạ Oanh Nhiễm đã nghèo điên rồi, vậy mà lại không hề sợ hãi chút nào, kiễng chân lên tức giận mắng: “Ngươi xé đi, để coi xé rách miệng ta ra ngươi có phải bồi thương hay không? Tóm lại hôm nay nếu không lấy được bạc thì ta sẽ không đi, ngươi kêu tình nhân của ngươi chém ta đi? Ta chưa từng gặp nữ nhân nào không biết xấu hổ như ngươi, đến cả nữ nhi nhi tử của chính mình cũng không thèm để ý đến, đã chạy theo nam nhân khác, dù sao phụ thân cũng là thừa tướng, ngươi bôi nhọ mặt mũi của hắn như thế, coi chừng không được chết yên.”

Trần Nguyệt Nhung cũng bị nàng mắng đến mức mất sạch lý trí, không ngờ cũng không thèm để ý đến nơi này có rất nhiều người, nói thẳng ra: “Ngươi tưởng phụ thân ngươi là Hạ Hòe Quân sao? Ta đã nói cho ngươi từ lâu rồi, phụ thân ngươi là Trần Ninh, ngươi chỉ là một con nhỏ thối tha do tên lưu manh sinh ra mà thôi.”

Mọi người ồ lên, tuy việc này cũng từng truyền trong kinh thành, nhưng dù sao vẫn chưa từng được chứng thực, bây giờ nghe Trần Nguyệt Nhung nói thẳng ra như thế, mọi người đều vô cùng khiếp sợ.

Hóa ra vị thừa tướng đã chết đi kia đã bị cắm sừng rất nhiều năm nhưng lại không hề hay biết.

Trong lúc mọi người còn đang rơi nước mắt thương hại cho thừa tướng, khi Hạ Oanh Nhiễm nghe được lời này, cảm thấy nhục nhã đến mức mặt thành màu gan heo, dứt khoát vén tay áo hùng hồn mạnh mẽ xông lên, nhào vào đánh nhau với Trần Nguyệt Nhung.

Khi xưa Hạ Oanh Nhiễm chỉ là một cô nương nhỏ yếu, không ngờ sau khi trải qua một đoạn thời gian mài dũa lại trở nên vô cùng khỏe mạnh, nhào lên đè Trần Nguyệt Nhung ngã xuống đất.

Trần Nguyệt Nhung cũng không phải người dễ ăn hiếp, nắm lấy đầu tóc của Hạ Oanh Nhiễm, lên gối, Hạ Oanh Nhiễm lăn sang một bên, Trần Nguyệt Nhung leo lên người nàng, tay năm tay mười, tát hết cái này đến cái khác, đánh đến mức Hạ Oanh Nhiễm kêu ba khóc mẹ.