Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 757: Điều dưỡng




Mọi người lại càng hoảng sợ, Thương Mai cũng vội khom lưng đỡ bà, bị Tần Châu giữ lại: "Ngươi ngồi xuống."



Nàng ta đỡ ma ma lại, Nhu Dao lấy dầu thuốc xoa xoa nhẹ mấy cái ở huyệt nhân trung của ma ma, ấn mấy cái, lúc này ma ma mới chậm rãi tỉnh lại.



Bà tỉnh lại, lại không ngừng mà lau nước mắt, nhìn Thương Mai, đầu quả tim cũng đang run rẩy, mừng đến run rẩy, trong miệng lẩm bẩm: "Trời xanh có mắt, trời xanh có mắt a, nô tỳ sau này sẽ ăn chay niệm phật, báo đáp thần ân."



Trong lòng Thương Mai cảm động, lau nước mắt cho bà: "Nhìn ngươi kìa, không phải nên vui mừng sao? Ngươi vẫn luôn mong ta có thai, sao lại khóc?"



"Vui mừng, vui mừng, thật sự vui mừng." Ma ma thật sự vui đến mức không biết làm sao nữa rồi, bà cẩn thận từng tí nhìn Thương Mai: "Có chỗ nào không thoải mái không? Muốn ói không?"



Tráng Tráng cười ha ha: "Nôn? Nàng ta ăn nhiều vậy không thấy nàng ta muốn nôn, nàng ta là muốn ăn."



Thương Mai cũng kỳ quái: "Tính thử thời gian, nhiều nhất cũng chỉ mới hơn một tháng, sao lại ăn nhiều như vậy chứ? Theo lý thuyết, bây giờ hẳn là lúc nôn nghén."



"Không, không phải tất cả mọi người đều như vậy." Ma ma vội vàng nói: "Nô tỳ ở trong nội cung đã thấy mấy vị nương nương, mang thai lại rất khỏe, cái gì cũng có thể ăn được."



"Ta phải khống chế ẩm thực một chút, không thể ăn quá nhiều." Mặc dù không phải là bác sĩ phụ sản, nhưng Thương Mai cũng biết thời gian đầu mang thai, không cần phải bổ sung quá nhiều dinh dưỡng, sau ba tháng lại chậm rãi điều dưỡng cũng không vội.



Thời gian mang thai nếu như không điều chỉnh tốt dinh dưỡng, đủ các loại bệnh trạng trong thai kỳ.



"Không, không, phải ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút đứa bé mới có thể mập mạp." Ma ma sốt ruột, trong đầu không ngừng tính toán, nên ăn cái gì bổ sung dinh dưỡng.



"Thương Mai là đại phu, nghe nàng ấy đi." Tần Châu nói.



Tần Châu nhìn bụng Thương Mai, trong lòng cũng vô cùng vui sướng, thế mà mới chỉ nghĩ một chút, đã thật sự có rồi, đứa bé này có duyên phận với nàng ta, nhất định là con của nàng ta.



Duy chỉ có Loan Loan không nói gì.



Nàng ta vẫn chỉ nhìn bụng Thương Mai, trên mặt vô cùng khó chịu, lúc lâu lại nghẹn ngào nói: "Ngươi cũng mang thai rồi, ta còn không có, thật ghen tị với ngươi."



"Đứa ngốc!" Thương Mai kéo tay nàng ta, để nàng ta ngồi xuống bên cạnh mình: "Ngươi còn trẻ như vậy, rất nhanh có thể mang thai, hơn nữa, ngươi bản thân vẫn là một đứa bé choai choai, còn trẻ như vậy sinh con không hay, còn không bằng hưởng thụ thế giới hai người mấy năm với Tiêu Thác."



Tiêu Thác và Loan Loan đều vô cùng ngây thơ, quả thật lúc này không quá phù hợp làm cha mẹ.



"Không đúng, ngươi cũng không khác ta nhiều lắm, ngươi cũng đã mang bầu rồi, ta cũng vẫn chưa có, có phải là ta có vấn đề gì không? Người giúp ta chuẩn đoán bệnh một chút, kê chút thuốc cho ta điều trị, ta muốn là mẫu thân." Loan Loan đưa tay ra.



Thương Mai và Nhu Dao liếc nhìn nhau một cái, cũng nở nụ cười, Loan Loan này, từ lúc vừa ý Tiêu Thác đến bây giờ, đã bắt đầu mơ ước kết hôn sinh con với Tiêu Thác, bây giờ thấy Thương Mai thân thể kém như vậy cũng mang thai được mà chính mình lại không có, đương nhiên là sốt ruột.



Thương Mai an ủi giúp nàng ta bắt mạch, kỳ thật cũng biết thân thể nàng ta không tệ, đến lúc đó lừa gạt một chút, kê cho nàng ta hai thang thuốc là được rồi.



Thương Mai bắt mạch cho nàng ta, vẻ mặt lại nghiêm túc.



Loan Loan vô cũng căng thẳng: "Làm sao thế? Có phải là ta có bệnh gì không?"



Thương Mai chậm rãi buông tay phải của nàng ta ra: "Tay trái."



Loan Loan vội vàng duỗi tay trái ra, mặt mũi trắng bệch: "Nếu như ta có bệnh gì, ngươi phải nói với ta, không thể gạt ta."



Thương Mai không lên tiếng, thở dài một hơi, bảo nàng ta im lặng.



Như vậy, làm cho mọi người đều căng thẳng hơn.



Lát sau, Thương Mai buông tay nàng ta ra, hỏi: "Loan Loan, nguyệt sự của ngươi bình thường sao?"



Loan Loan gật đầu nói: "Bình thường, một năm bốn lần."



"Bốn lần?" Nhu Dao kêu một tiếng: "Này gọi là bình thường? Một tháng một lần mới là bình thường chứ?"



"A?" Loan Loan hoảng sợ: "Nhưng mà, tổ mẫu nói một năm bốn lần cũng bình thường mà."



"Ngươi là tứ quý kinh, lần trước đó của ngươi, là lúc nào?" Thương Mai hỏi.



"Ta không nhớ rõ." Loan Loan sắp khóc: "Có phải ta có bệnh hay không? Có phải không thể sinh con không?"




Thương Mai hít sâu một hơi, cảm thấy rất buồn cười: "Loan Loan, ngươi mang thai, hơn nữa hoạt mạch rõ ràng, tối thiểu ngươi cũng hai tháng rồi."



"Hai tháng? Không có khả năng!" Nhu Dao hoàn toàn phủ định: "Nếu như là hai tháng, tính thời gian là lúc ở Bắc Mạc, nhưng mà, khi đó tất cả mọi người vội vàng trị bệnh cứu người, bọn họ chỗ nào có sinh hoạt vợ chồng?"



Sắc mặt Loan Loan ửng hồng: "Đúng thế, đúng thế!"



Thương Mai nhìn Loan Loan: "Ngươi xác định không có?"



Sắc mặt Loan Loan càng đỏ hơn: "Cái này...cái này có một lần, vào buổi tối, ở đằng sau Mộc Trại, bãi tha ma đó..không phải bọn Tiêu Thác đã đến rồi sao, dường như, dường như nhất thời...không cẩn thận..."



Nàng ta lúng túng nửa ngày, nhưng lại không nói ra một câu đầy đủ.



Nhưng mà, mọi người đều biết chuyện xảy ra rồi.



Nhu Dao trừng to mắt: "Bãi tha ma? Không phải chứ mấy người?"



"Cái này...nhất thời cũng...cũng...không kìm lòng được chứ sao." Loan Loan hạ thấp đầu xuống một chút, nhưng chợt ngẩng đầu nhìn Thương Mai: "Ngươi nói ta mang thai, có thật không?"



"Ừ!" Thương Mai gật đầu.




Loan Loan che miệng: "Trời ạ!"



"Đừng choáng!" Thương Mai cảnh cáo nói.



Loan Loan hít sâu mấy hơi, trong mắt lộ vẻ vui sướng: "Ta không choáng, để tổ mẫu choáng đi, không được, ta phải quay về, ta phải nói cho tổ mẫu."



Thương Mai cười nói với Nhu Dao: "Ngươi đưa nàng về đi, tránh nàng ta nhảy nhót."



"Ta không có, ta không có." Loan Loan chậm rãi đứng lên, đưa tay cho Nhu Dao: "Ngươi đỡ ta đi, đỡ ta, cẩn thận một chút vậy."



Nhu Dao búng một cái lên trán nàng ta, cười nói: "Ngươi đây chỉ là mang thai thôi mà, không phải làm Hoàng thái hậu, lăn đi."



"Ngươi đánh ta?" Loan Loan lập tức nghiêm trọng: "Ta sinh con xong sẽ đánh với ngươi."



"Ngươi đánh nhau với ta, ta đánh con ngươi." Nhu Dao mừng thay cho nàng ta, náo loạn với nàng ta, hai người cười cười nói nói đi ra ngoài.



Thương Mai và Tráng Tráng trộm nhìn nhau, đây là…có chuyện gì? Trào lưu mang thai sao?"



Gái lỡ thì Tráng Tráng trong lòng có chút không cân bằng, những cô nương này cả một đám kết hôn sinh con, nàng ta thì…



Du ma ma hôm nay thật vui mừng, vẫn luôn dùng ánh mắt có hỉ có nước mắt nhìn Thương Mai, giống như là con heo nhà mình nuôi mấy chục năm, cuối cùng cũng đến ngày hạ chuồng.



Tây Uyển cũng bắt đầu trạng thái đề phòng trước nay chưa từng có.



Tần Châu sai người thông báo với Dạ Vương, nói Tây Uyển nhất định phải có một đại phu rất tốt, tốt nhất là phụ khoa thánh thủ.



Nàng ta nói với Dạ Vương, nàng ta mang thai.



Mặc dù Dạ Vương bị sét đánh ngoài khét trong sống, tốc độ làm việc thật sự rất nhanh, lập tức đưa một đại phu đến.



Thân phận của đại phu này quá vượt trội, thế mà lại là An Nhiên lão Vương gia vẫn luôn mất tích.



Đây đối với Thương Mai mà nói, là kinh hỉ lớn nhất.



An Nhiên lão Vương Gia sao có thể không biết Thương Mai mang thai? Cái tên "đàn ông thối" Tần Châu này, mang cái gì thai chứ.



Sau khi ông ta bắt mạch cho Thương Mai xong, cảnh cáo nói: "Chính ngươi cũng là đại phu, biết thể chất của mình, cho nên, phải chú ý một chút, không cần ta nói nữa, từ giờ đến lúc sinh, người chỉ cần làm một việc, điều dưỡng."



Thần tượng thả rắm cũng thơm, Thương Mai gật đầu như giã tỏi: "Vâng, nhớ rõ."