Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 756: Có thai




Du ma ma cười đi đến: "Ơ, nô tỳ đây là bị ghét bỏ nữa sao?"



Thương Mai vội vàng nuốt xuống miếng bánh ngọt, vội vàng xin tha: "Không ghét bỏ, không ghét bỏ, chỉ là tán thưởng tài nấu nướng của ngươi tiến bộ rồi."



Cô nhìn thấy Du ma ma bưng một chén viên bảy màu trong tay, hỏi: "Đây là cái gì? Không phải bánh trôi chứ?'



"Nguyên tiêu!" Du ma ma đặt bánh trôi ngũ sắc lên bàn: "Nô tỳ vừa làm, vương phi nếm thử?"



Thương Mai ở hiện đại từng thử bánh trôi ngũ sắc Tô Châu, nhớ là chỉ dùng bí đỏ, vừng đen, khoai tía, bột gạo nếp, rau chân vịt làm nên.



Cô nếm thử một miếng, cảm thấy còn ngon hơn hiện đại, hỏi: "Ma ma, ta ăn vào có mùi quế hoa, ngươi cho quế hoa sao?'



"Đúng vậy." Ma ma cười nói "Nguyên tiêu ngũ sắc, mỗi một sắc đều có những nguyên liệu khác biệt, nhưng mà, trong mỗi viên, nô tỳ đều cho nước quế hoa, biết Vương phi hảo vị này."



Tráng Tráng nhíu mày nói: "Được rồi, ngươi không được ăn nữa, vừa rồi ngươi đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt, khi ta đến, đã thấy ngươi nhét vào trong miệng mấy miếng bánh dừa hấp, ăn nữa, cẩn thận căng bụng."



Thương Mai quả thật cũng có chút no rồi: "Ta chỉ ăn một miếng nữa."



Du ma ma cười nói: "Không sao, ăn nhiều một chút, ăn béo lên một chút mới tốt, ăn mập có thể mang thai."



Tần Châu sửng sốt một chút: "Mang thai? Ngươi muốn sinh con sao?"



"Kiểu gì rồi cũng phải sinh chứ." Du ma ma trả lời thay cho Thương Mai: "Phụ nữ mà, dù sao phải sinh con mới đẩy đủ."



"Ma ma không phải cũng là không sinh con sao?" Tần Châu không ủng hộ chuyện này.



"Nô tỳ là không có, chỉ là, nếu nô tỳ có thể ôm đứa bé của vương phi, đời này của nô tỳ cũng không uổng rồi." Du ma ma thở dài nói.



Thương Mai biết khúc mắc của nàng ta vẫn chưa giải, nhẹ nhàng vỗ tay nàng ta một cái: "Con cái là duyên phận, không cưỡng cầu được, lúc nên đến, nhất định sẽ đến, nếu như không nên đến, cho dù cưỡng cầu cũng vô cùng."



Tráng Tráng hỏi: "Thương Mai, nếu mang thai thật, ngươi muốn con trai hay là con gái?"



Thương Mai cười nói: "Ta thật sự còn chưa nghĩ đến, kỳ thật con trai hay con gái đều như nhau, con của mình, nào có chuyện không yêu thương?"



Tần Châu lại thốt ra: "Vậy sinh con gái, sau này ta là mẹ nuôi của đứa bé."



Tráng Tráng cười nói: "Không, ngươi không thể vượt lên trước ta một bước, Thương Mai sinh con, mẹ nuôi nhất định là ta."



Tần Châu ngơ ngác một chút: "Ngươi sao có thể là mẹ nuôi của đứa bé được? Dựa theo bối phận, ngươi hẳn là..."



Tần Chân đột nhiên có chút không biết tính bối phận của bọn họ thế nào, nghĩ nghĩ: "Công chúa, ngươi là cô của Mộ Dung Khanh đúng không? Vậy sau này đứa bé phải gọi ngươi là bà cô!"



Tráng Tráng trợn mắt một cái: "Ta biết rõ, ta không muốn làm bà cô."



Nàng còn trẻ mà.



"Này cũng không thể loạn được, bối phận bày ra ở đấy rồi." Tần Châu nghiêm trang nói.



Thương Mai cũng cười, đối mặt với vẻ buồn bực của Tráng Tráng nói: "Đúng thế, nếu như ngươi muốn làm mẹ nuôi của con ta, đầu tiên phải qua được cửa ai của Tam ca kia."



Lão Tam cứng nhắc chết tiệt.




Tráng Tráng tức giận nói: "Được rồi, giống như ngươi mang thai thật vậy."



"Dù bây giờ không mang thai, cũng sắp rồi." Du ma ma chắc chắn nói.



"Vậy cũng không nói chắc được."



Du ma ma lập tức nói thêm vào: "Công chúa đừng nói lung tung, khẳng định sắp rồi."



Tần Châu nhìn tà dương bên ngoài, trong lòng có một cảm giác lạ thường.



Đứa bé của Thương Mai, gọi nàng ta là mẹ nuôi.



Vậy đứa bé này, không phải là con của nàng ta sao?



Trong lòng nàng ta như rót vào một tia nắng, giống như là ánh tà dương này, mặc dù không nóng bỏng, thật sự ấm áp.



Ngẩng đầu nhìn Thương Mai, Tần Châu nghiêm túc nói: "Ngươi phải nhanh chóng mang thai."



"Chuyện này, không phải ta có thể làm chủ được." Thương Mai cười khổ nói.



Thực tế, bây giờ không phải là thời cơ tốt để mang thai, cô hy vọng thời gian mang thai của mình đều ổn định.



"Ai, ta đây chờ làm mẹ nuôi rồi, đời này của ta, sợ là không thể tự mình làm mẫu thân được rồi." Tần Châu nói.




"Nói bừa." Du ma ma nở nụ cười: "Quận vương ngài xinh đẹp như vậy, lại có năng lực như vậy, không biết bao nhiêu đàn ông nằm mơ muốn kết hôn với ngài đâu."



"Nhưng mà càng có khả năng là càng làm người không thích, gần đây, nam nhân đều thích phụ nữ ngốc một chút?" Tần Châu khoát khoát tay, ý bảo ngừng chủ đề lại.



"Thương Mai, có thể là bây giờ ngươi có rồi không? Ngươi ăn nhiều như vậy, hơn nữa trước kia ngươi cũng không thích ăn mấy thứ đồ ngọt này." Tráng Tráng hỏi.



Thương Mai nói: "Ta đâu có không thích ăn, trước kia ta cũng thích ăn, chỉ là không thích ăn đến mức như vậy thôi."



Nhưng mà, sau khi chính cô nói như vậy, trong lòng lại đột nhiên động, hình như, hình như tháng này còn không đến.



Nếu như mang thai, chính cô là đại phu, cô tự mình không biết sao?



Cô theo bản năng bắt mạch, tỉ mỉ nghe.



Nghe một chút, cô đột nhiên ngẩng đầu lên nói với ma ma: "Ngươi nhanh đi tìm Nhu Dao."



Cô nghe được hoạt mạch, nhưng mà cũng không chắc chắn, chính cô cũng không dám khẳng định.



Tự mình nghe mạch của mình, cảm giác có chút kỳ quái.



"Trời ạ!" Sắc mặt Du ma ma mừng rỡ: "Nô tỳ phải đi ngay, phải đi ngay."



Tần Châu và Tráng Tráng nhìn cô, trăm miệng một lời hỏi thăm: "Thật sự?"



Tim Thương Mai đập cực kỳ nhanh, thật sự sao?




"Hẳn là." Thương Mai hắng giọng, nhìn Tráng Tráng, lại nhìn Tần Châu.



Không nói được trong lòng là cảm giác gì, lúc cảm nhận được hoạt mạch, cô nhớ, tim mình mãnh liệt nhảy lên mấy cái, sau đó, một sự vui sướng đổ vào.



Thì ra, bất kể ngươi tính toán kiểu gì, sắp xếp thế nào, sinh mệnh mới đến ngay lúc không ngờ đến đấy, vẫn làm dao động tâm tình của người như vậy.



Có thể làm ngươi vứt bỏ mọi cảm xúc tiêu cực, chỉ một lòng động viên vì sinh mệnh này.



"Của ta, là của ta." Tần Châu có chút luống cuống tay chân, "Đứa nhỏ này, là của ta."



Tráng Tráng cười hì hì một tiếng: "Lời này của ngươi làm người ta hiểu lầm đấy."



"Không, đứa bé này, là con trai nuôi, hoặc là con gái nuôi của ta." Tần Châu kéo tay Thương Mai lại, kích động nói: "Từ nay về sau, đứa bé này có ta che chở, ai cũng không được bắt nạt nó."



Lời này của Tần Châu, một câu thành sấm.



Đứa bé này, có nữ hoàng đế Bắc Mạc làm mẹ nuôi, không ai dám bắt nạt, ngay cả phụ mẫu là vợ chồng Mộ Dung Khanh, cũng nửa câu đánh mắng cũng không được, một khi không vui, lại nói muốn dùng bồ câu đưa thư đi tìm mẹ nuôi.



Tần Châu cưng chiều đứa bé này tận xương tủy, đây cũng là chuyện về sau.



Nhu Dao gần như là bị ma ma kéo đến, ma ma ghét bỏ Nhu Dao chậm chạp, hận không thể khiêng nàng ta chạy đến.



Lúc ma ma tìm được Nhu Dao, chỉ còn lại nửa cái mạng, bởi vì, bà chạy đi rất nhiều nơi, cuối cùng tìm được Nhu Dao đang nói chuyện với Loan Loan ở Hầu phủ, nhưng mà Nhu Dao lại chậm rì rì đợi Loan Loan cùng nhau đến, Loan Loan người kia, thay một bộ quần áo, thay một phút đồng hồ, ma ma hận không thể phá cửa đi vào.



Lúc Nhu Dao đi vào Tây Uyển, tóc mai rời rạc, quần áo đều bị ma ma kéo đến loạn.



Nhu Dao thở gấp, biết ma ma một thời gian dài như vậy mà cũng chưa bao giờ thấy bà như thế.



"Nhanh, nhanh bắt mạch!" Ma ma gấp đến độ mắt phát hỏa.



Nhu Dao cười nói: "Nàng có phải có thai hay không, tự mình không biết sao?"



Nói nói như vậy, lại giữ chặt tay Thương Mai đặt trên mặt bàn, lấy gối tay đệm lên, bắt đầu bắt mạch.



"Sao thế?" Ma ma vội hỏi.



Như Dao chậm rãi buông tay ra, nhìn Thương Mai: "Hoạt mạch!"



"Có ý gì?" Ma ma hỏi.



"Hoạt mạch, là hỷ mạch!"



Ma ma phụt một tiếng, ngã xuống đất ngất đi.



- ----



Các chế hôm qua dự đoán chuẩn thế nhỉ. hahahaha