Trong tay Thương Mai cầm quả cầu, lùi sang bên, chỉ thấy máu huyết trào dâng khắp người, gần như sắp rơi lệ.
Cảm giác này tựa như sự kích động khi cô nghe quốc ca, cô không biết vì sao lại cảm thấy thế này, có điều, chốc sau cô đã hiểu rõ, đó là niềm kiêu hãnh, sự tự hào, một sự sùng bái đã khắc sâu vào xương tủy.
Người đàn ông này là của cô, là phu quân của cô, hắn sẽ cùng cô đi hết kiếp này.
Lúc quen biết hắn, hắn tự mãn, lạnh lùng, còn chẳng cười với cô một cái, hắn ngồi trong cung hoàng hậu, lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt đó đến nay cô vẫn còn nhớ.
Hắn bị thương, cô chữa trị cho hắn, hắn bắt đầu tin tưởng cô, gượng gạo chấp nhận cô kiểm soát, nhưng vẫn sẽ lén lút uống rượu, lúc bị bắt quả tang, sẽ thẹn quá hóa giận.
Ngày thành thân, trong lòng đầy ấm áp, như một bộ phim, mỗi thời khắc quan trọng đều in sâu trong lòng cô.
Cô nhớ rõ, sau khi thành thân, lão tổ tông nói với cô, bảo cô đừng hy vọng hắn sẽ bảo vệ cô, cô nên học cách bảo vệ chính mình, thậm chí, phải giúp hắn đối phó với kẻ thù, những nguy hiểm, những thủ đoạn mà hắn đối mặt, thực chất vượt xa năng lực của cô.
Hắn chưa từng tức giận vì cô làm chưa tốt, ngược lại còn tự trách chính hắn làm chưa đủ.
Hắn chỉ chưa từng nói với cô một câu rằng hắn yêu cô, trong lòng cô bắt đầu không đồng tình, bắt đầu phủ định.
Hạ Thương Mai, mày ngốc chưa kìa?
“Sao lại khóc vậy?”
Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lướt trên mặt cô, động tác dịu dàng.
Cô ngước đầu, mới phát giác hắn đã ngừng lại, đôi mắt đen tuyền đang lẳng lặng nhìn cô, gương mặt tuấn tú đầy vẻ lo lắng.
Thương Mai mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: “Không phải khóc, ta chỉ cảm thấy, thật hạnh phúc khi được gả cho người.”
Mộ Dung Khanh mỉm cười: “Ngốc nghếch.”
Hắn vứt nhánh cây đi, dắt tay cô: “Đi thôi.”
Thương Mai ngẩn ngơ nhìn hắn: “Lão Thất, người đẹp trai thật đấy.”
“Đẹp trai?”
“Nghĩa là ưa nhìn.”
Mộ Dung Khanh mỉm cười: “Nam nhân ưa nhìn thì có ích gì?”
“Bổ mắt!” Thương Mai nói, bỗng nhiên, cô nhớ đến việc hôm nay, vội hỏi: “Ta quên đi thông báo Nhu Dao rời thành rồi, cũng không biết A Cảnh có đi tìm nàng ta không.”
“Yên tâm,” Mộ Dung Khanh cười nói: “Ta đã sai người đi báo cho Nhu Dao ra cổng thành đón một người, hẳn là A Cảnh đã đi rồi.”
“Thật muốn xem quá.” Thương Mai cảm thấy A Cảnh thật sự thích Nhu Dao, bây giờ chỉ xem Nhu Dao có thể buông bỏ Tô Thanh, bắt đầu tình yêu mới hay không.
“Nàng muốn đi xem sao? Không được, lát nữa ngự y đến mà nàng lại đi mất, thân thể rất quan trọng, nếu nàng muốn biết kết quả, lát nữa ta dẫn nàng đến Tây Uyển một chuyến.”
“Được!” Thương Mai cũng muốn biết rốt cuộc bản thân đã bị gì.
Hơn nữa, Nhu Dao nhận được thông báo của Mộ Dung Khanh, nói ra cổng thành đón người, người này đến từ Bắc Mạc, là chỗ quen thân, nhưng lại không nói là ai.
Nhu Dao vò đầu bứt tai cũng không nghĩ ra rốt cuộc người này là ai.
Muốn nàng ta đích thân đi đón, thân phận người này nhất định không đơn giản, chẳng lẽ là Kỳ Vương.
Có điều, nếu Kỳ Vương đến, nhất định phải là đại thần ra đón tiếp.
Nàng ta cảm thấy hẳn là Cao Phụng Thiên.
Mà bên Tần Châu cũng phối hợp rất khéo, dưới sự truy hỏi ráo riết gắt gao của A Cảnh, Tần Châu rốt cuộc cũng tiết lộ, bảo rằng Nhu Dao bị Tô Thanh từ chối, vô cùng đau lòng, hôm nay sẽ rời khỏi kinh thành, một mình khăn gói đi xa.
Sau khi A Cảnh nghe xong, đã kiếm cớ dẫn hắc mã chạy đi.
A Cảnh đến Tôn phủ trước, nhưng hạ nhân trong phủ bẩm rằng huyện chúa đã rời khỏi thành.
A Cảnh cả kinh, gấp rút đuổi theo, ngựa phi muốn đứt hơi, chỉ lo không đuổi kịp Nhu Dao.
Đến cổng thành, hắn cũng không ghim cương giảm tốc độ, mà giơ lên lệnh bài Tây Uyển trong tay, xông ra cửa thành, thúc ngựa tăng tốc, xông thẳng về trước, sau lưng bụi tung mù mịt.
Nhu Dao cũng dẫn theo nha hoàn đợi ở cổng thành, thấy một người đang cưỡi hắc mã đến, bình tĩnh nhìn kỹ thì lại là A Cảnh, nàng ta định kêu, nhưng A Cảnh đã chạy mất dạng.
“Chẳng lẽ có chuyện rồi?” Nhu Dao thấy A Cảnh liều mạng phóng ngựa đi, không khỏi nghĩ ngợi, chung đụng với A Cảnh một khoảng thời gian, nàng ta biết hắn luôn là người trầm tĩnh, lần đầu tiên nàng ta thấy hắn gấp gáp thế này.
Có điều, nếu có chuyện thì hắn ra khỏi thành làm gì? Có lẽ đi tìm vương gia nhỉ.
Nghĩ đến đây, nàng ta căn dặn nha hoàn: “Ngươi đến Tây Uyển một chuyến, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.”
Nha hoàn không quen A Cảnh, cũng không biết vì sao huyện chúa lại nói Tây Uyển có chuyện, nhưng nếu huyện chúa đã phân phó, nàng ta chỉ có thể làm theo.
Nhu Dao gọi xe ngựa đưa nha hoàn đi, một mình nàng ta bước lên cổng thành, muốn xem thử người cần đón đã đến chưa.
Có điều, nhìn quanh cũng không thấy ai quen thân, hơn nữa còn là người đến từ Bắc Mạc.
A Cảnh ra khỏi thành, liều mạng phóng ngựa.
Cả đường hắn chỉ nhìn xem phía trước có nữ tử nào đang cưỡi ngựa hoặc là có xe ngựa không, nhưng cưỡi cả tiếng đồng hồ cũng chẳng thấy một chiếc xe ngựa hoặc là nữ tử đang cưỡi ngựa nào.
Hắn cảm thấy Nhu Dao hẳn đã đi rất xa, nên hắn phải thúc ngựa đuổi theo nhanh hơn.
Nhu Dao đợi đã lâu mà chẳng thấy người Bắc Mạc nào, chỉ có nha hoàn quay về nói, Tây Uyển không việc gì.
“Ngươi có thấy quận vương không?” Nhu Dao nghe nha hoàn bẩm báo, bèn hỏi.
Nha hoàn đáp: “Thưa không thấy ạ, nô tì vào Tây Uyển hỏi thị vệ, họ nói rằng mọi chuyện ở Tây Uyển vẫn bình thường.”
Nhu Dao vô cùng khó hiểu, A Cảnh sẽ không vô duyên vô cớ ra khỏi thành, còn chạy như bị ma đuổi thế kia.
Nàng ta ngẫm nghĩ, nói: “Chúng ta trở về Nhiếp Chính vương phủ đã, bảo vương gia tự phái người đến đón, sau đó đến Tây Uyển.”
Nàng ta nghĩ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Thương Mai vừa tiễn ngự y đi, thì nghe Nhu Dao đến.
Ngự y nói Thương Mai không sao, chỉ là cơ thể hơi yếu, máu huyết không lưu thông tốt, điều chỉnh lại một chút là được.
Vậy nên, tâm trạng Mộ Dung Khanh rất tốt, nghe Nhu Dao đến còn đùa rằng: “Chắc không phải đến hỏi tội chứ?”
Thương Mai nói: “Cũng được, vừa khéo nghe ngóng xem nàng ấy nghĩ thế nào.”
“Tiểu Khuyên, mời huyện chúa vào.” Thương Mai phân phó.
Tiểu Khuyên cúi người đáp: “Vâng!”
Sau đó, đã thấy Tiểu Khuyên dẫn Nhu Dao đang sốt ruột đi vào.
Nhu Dao bước vào, thấy Mộ Dung Khanh cũng ở đây, bèn nói: “Vừa khéo, biểu ca, huynh muốn đón ai vậy? Huynh tự kiếm người đi đón đi, muội còn có việc.”
Mộ Dung Khanh và Thương Mai nhìn nhau, hơi khó hiểu.
“Muội không đến cổng thành sao?” Mộ Dung Khanh hỏi.
“Muội đi rồi, đợi gần bốn tiếng đồng hồ cũng chẳng thấy ai, rốt cuộc là ai vậy? Cao Phụng Thiên?” Nhu Dao ngồi xuống, thấy trên bàn còn trà nước, uống mấy tách liền, thật khát muốn chết, chỗ cổng thành nóng quá đi.
“Haiz, đúng là Cao Phụng Thiên, không thấy hắn sao?” Mộ Dung Khanh nói dối không chớp mắt.
“Không thấy, hay là nhớ nhầm ngày rồi? Chắc ngày mai mới đến?” Nhu Dao nghe thấy quả nhiên là Cao Phụng Thiên, nên cũng thôi, tốt xấu gì ở Bắc Mạc hắn đã giúp họ rất nhiều, đợi cả bốn tiếng đồng hồ cũng không là bao.
Thương Mai không khỏi hiếu kỳ: “Muội đợi ở cổng thành bốn tiếng đồng hồ, không có chuyện gì… đặc biệt sao?”