Ánh mắt Mộ Dung Khanh sa sầm: “Trúng độc? Nàng nghi ngờ mình đã trúng độc?”
Thương Mai: “Ta liên tục mơ thấy ác mộng, chuyện này trước đây chưa từng xảy ra, hơn nữa, ta phát hiện không thể khống chế cảm xúc bản thân.”
“Đây là dấu hiệu của trúng độc?”
“Không biết nữa, đây là cảm giác của ta, hoặc là tinh thần ta có vấn đề, hoặc là ta đã trúng độc.” Thương Mai cảm thấy trán đầm đìa mồ hôi, đầu cũng lành lạnh, cô duỗi tay lau thử thì lại chẳng có giọt mồ hôi nào.
Cô sững sờ nhìn bàn tay của mình, càng cảm thấy kỳ lạ.
Mộ Dung Khanh lấy bộ kim châm cho cô, sau đó sai người cầm lệnh bài của hắn đi mời ngự y.
Thương Mai tự kiểm tra cho mình một lượt, cũng đã châm cứu, tinh thần đã sảng khoái hơn chút, nhưng không thấy mình trúng độc.
Chẳng lẽ, tinh thần cô thật sự có vấn đề?
“Phải rồi, vụ của Châu Tam, bên nha môn có tin tức gì không?” Thương Mai vén chăn xuống giường, cô ngồi trước bàn, uống nước lạnh ừng ực, nước lạnh có thể giúp cô duy trì tỉnh táo.
Mộ Dung Khanh nói: “Lúc nàng ngủ, ta đã đến nha môn một chuyến, cũng đã tự mình kiểm tra thi thể, Châu Tam thật sự bị trùng độc cắn chết, còn thê tử của hắn cũng đã tự vẫn, vết thương không có gì đáng ngờ.”
“Không có gì đáng ngờ? Chẳng lẽ ta đã nhìn nhầm?” Thương Mai kinh ngạc.
“Nàng đã nhìn nhầm rồi, gần đây nàng đã quá mệt mỏi, đừng nghĩ ngợi sâu xa nữa.” Mộ Dung Khanh ôm cô từ phía sau, dịu dàng nói: “Ngoan nào, nàng ăn ít gì đã, được không?”
Thương Mai biết hắn rất lo lắng cho cô, nên tuy không muốn ăn, cô cũng vẫn gật đầu: “Được, ta đói rồi.”
Mộ Dung Khanh cười nói: “Ta cũng đói rồi, từ hôm qua đến giờ, ta cũng nhịn cùng nàng đấy.”
Thương Mai kéo tay hắn, ngoái đầu: “Người cũng không ăn? Người ngốc hả?”
“Không ngốc, nàng không khoẻ, ta ăn cũng không vô.” Mộ Dung Khanh vòng qua, ôm cô vào lòng, hắn im lặng một lát rồi nói: “Thương Mai, ta chỉ muốn nói với nàng rằng, nàng rất quan trọng với ta, ta không muốn nàng chịu mảy may thương tổn nào, nhưng dường như ta luôn không làm được, ta rất hổ thẹn.”
Thương Mai thoải mái nhắm mắt, cảm giác trong lòng đang trăm hoa đua nở: “Ngốc ạ, ta thật sự không sao, hơn nữa, phu thê nên sánh vai đồng lòng, chứ không phải ta trốn sau lưng người.”
Mộ Dung Khanh ôm cô càng chặt hơn, đến nỗi Thương Mai gần như ngạt thở.
Thương Mai cảm thấy là lạ, đẩy hắn ra, quan sát: “Sao thế?”
Mộ Dung Khanh lắc đầu: “Không có gì, chỉ là muốn mãi ôm nàng thế này.”
“Ngốc chưa kìa?” Thương Mai cười: “Ta đói rồi, mau gọi người dọn đồ ăn lên đi.”
Cô lo hắn đói bụng.
Du ma ma đã hâm xong đồ ăn từ lâu, nghe Mộ Dung Khanh gọi dọn món, lập tức sai người bưng lên.
Ăn cơm xong, Mộ Dung Khanh bảo muốn cùng Thương Mai tản bộ trong phủ, đương nhiên hắn viện cớ là mình đã ăn quá no, ngự y cũng chưa đến, nhân lúc này ra ngoài đi dạo.
Thương Mai tất nhiên đồng ý, trước khi đi, Mộ Dung Khanh lấy ra ít giấm, nói: “Nàng uống một ngụm đi.”
“Giấm?” Thương Mai ngửi thấy mùi giấm bỗng muốn nôn, mùi giấm này quá nồng.
“Đúng vậy, uống một ít nhé.” Mộ Dung Khanh dỗ.
“Người lo ta trúng trùng độc sao?” Thương Mai lắc đầu: “Ta không phải trúng trùng độc.”
Mộ Dung Khanh uống trước một ngụm: “Uống cho yên tâm.”
“Uống giấm này, trùng độc thật sự sẽ không xâm nhập được sao?” Mùi giấm cứ xộc vào mũi,cô hỏi.
“A Xà cô cô đã nói vậy đó, nàng ta nói, thứ nhất, trùng độc sợ mùi này, thứ hai, giấm và trùng độc có mùi giống nhau, khi nàng uống đến ám ảnh, nếu có người hạ trùng độc trong thức ăn, nàng có thể biết được.”
Thương Mai vì để hắn an tâm nên chiều theo uống một ngụm, chua đến nỗi mặt cô nhăn như khỉ ăn ớt.
Mộ Dung Khanh thấy mặt cô nhăn như khỉ ăn ớt thì cười ha hả.
Thương Mai đánh hắn: “Còn cười hả? Lúc người uống không phải cũng thế sao?”
“Không phải, ta uống cho nàng xem.” Mộ Dung Khanh ngẩng đầu, uống ực một ngụm, sau khi nuốt xuống, mày không nhăn một cái, hắn đá đầu lưỡi: “Ta đã uống từ nhỏ đến lớn nên quen rồi.”
Thương Mai sững sờ: “Từ nhỏ đã uống sao? Không phải ngài nói…”
Không phải nói, lúc Tôn Phương Nhi hạ trùng độc trên người hắn, hắn mới uống sao?
Mộ Dung Khanh đặt bình giấm xuống, dắt tay cô đi ra ngoài: “Lúc nhỏ không uống loại này mà uống thứ khác.”
“Thứ gì?” Thương Mai hiếu kỳ hỏi.
Mộ Dung Khanh cười cười, mắt nhìn xa xăm: “Rượu.”
Rượu thuốc, từ nhỏ, mẫu phi luôn yêu cầu rất cao đối với hắn, lúc luyện võ, cả người lúc nào cũng đầy thương tích, lão tổ tông bèn sai người ngâm rượu thuốc bồi bổ cho hắn, mỗi ngày uống một ngụm trước khi ngủ, còn dùng thuốc ngâm mình.
“Giấm và rượu có vị không giống nhau.” Thương Mai lẩm bẩm.
Hôm nay trời nắng đẹp, ánh nắng len lỏi qua các nhánh cây, nhiệt độ thể hiện sức nóng của mặt trời.
Đến hoa viên, có vài nha hoàn mới vào đang đá cầu, đá qua đá lại, cảnh tượng thật đẹp.
Thấy hai người đến, họ vội vàng ngừng lại, bước đến hành lễ.
Thương Mai cười, nói: “Mọi người cứ chơi đi, ta cùng vương gia đi dạo thôi.”
“Nàng biết đá không?” Mộ Dung Khanh hỏi.
“Trước đây có biết một chút, lâu rồi ta không đá.” Thương Mai nhớ đến lúc đi học, vào giờ giải lao thường đá cầu.
Có điều, cơ thể này không linh hoạt, e sẽ không đá được như trước kia.
Vẻ mặt Mộ Dung Khanh đầy nuông chiều: “Nàng đá cho ta xem đi.” Hắn muốn thấy dáng vẻ hoạt bát của nàng.
Thật ra mấy nha hoàn này cũng đã khơi gợi sự thích thú của Thương Mai, cô bèn hỏi họ: “Có thể cho ta chơi một lát không?”
Bọn nha hoàn vừa mừng vừa lo, vội cung kính: “Mời vương phi!”
Mọi người lùi ra, vui vẻ đợi vương phi đá cầu, Tiểu Khuyên từ đâu đó chạy đến, thấy Thương Mai đang chơi, cũng xúm lại hóng hớt.
Thương Mai đứng giữa đám người, mỉm cười với Mộ Dung Khanh.
Mộ Dung Khanh cũng cười nhìn cô, dưới ánh mặt trời, nụ cười của cô vô cùng rạng rỡ, mang theo một cảm giác thanh khiết.
Tự đáy lòng hắn vang lên một giọng nói, sau này, cô phải mang dáng vẻ như vậy, mỗi ngày đều mỉm cười vô ưu vô lo, hắn phải cố gắng hết sức khiến cô vui vẻ hạnh phúc.
Thương Mai tung câu lên, mọi người chỉ thấy cầu bung lên trước mắt, rồi rơi thẳng xuống, Thương Mai giơ chân, đá cầu lên, xoay người, hứng cầu, đá lên, hứng cầu, lại đá lên…
Hôm nay cô vẫn mặc bộ y phục màu đỏ sậm của hôm trước, trên váy thêu hoa mẫu đơn đỏ nhạt, lúc xoay người đá chân, tà váy cũng theo đó chuyển động, từ xa nhìn lại, tựa như từng đóa từng đóa mẫu đơn đang nở rộ, quấn quanh cô.
Bọn nha hoàn lũ lượt vỗ tay, khen vương phi đá hay.
Mộ Dung Khanh không thể rời mắt khỏi cô, nhìn dáng điệu xinh đẹp mỹ miều kia, hắn nhớ lại màn múa kiếm hôm đó của Tần Châu, ánh mắt cô đầy kinh diễm.
Hắn tiện tay ngắt một nhánh cây, tung nó lên trời, cành cây vừa chuyển động, lá trên canh do nội lực mà rơi lả tả, hắn xoay người đáp xuống, khiến những chiếc lá rơi chuyển động xoay vòng.
Giơ tay, đâm ra, xoay người, đâm lại, tuy chỉ là nhánh cây lại dệt lên thế kiếm sắc bén.
Động tác xuất chiêu của hắn rất nhanh, thế kiếm vạch ra từng đường cong, tựa như có thể nhìn thấy từng vòng sáng bao quanh hắn.
Nếu nói kiếm pháp của Tần Châu tao nhã kiệt xuất, thì của hắn càng tiêu sái phóng khoáng, tự do không gò bó, hắn đá chân, tà áo tung bay, nhánh cây trong tay vẽ ra vô số hình ảnh, xuất chiêu kỳ lạ, thu chiêu nhanh cấp kỳ, tựa như không có gì.