Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 710: Lần thỉnh an này cũng thật náo nhiệt




Đêm nay, gần giờ Tý Mộ Dung Khanh mới trở về, uống say mèm.



Thương Mai ngồi trên giường quý phi đọc sách thuốc chờ hắn, thấy Vương Tuấn đỡ hắn đi vào, bước chân loạng choạng, cô vội bỏ sách thuốc xuống, nhíu mày nói: “Sao lại uống nhiều như vậy?”



Vương Tuấn nói: “Tự Vương gia ra ngoài, khi về đến cửa phủ thì đã nằm ở ngoài như vậy rồi, người gác cổng nhìn thấy mới gọi người dìu vào.”



Thương Mai giúp đỡ dìu hắn nằm xuống giường, nói với Vương Tuấn: “Được rồi, ngươi gọi Tiểu Khuyên chuẩn bị nước nóng mang đến.”



“Vâng, nô tài gọi người mang thuốc giải rượu đến.” Vương Tuấn nói xong thì xoay người đi ra.



Thương Mai nhìn người đang say khướt trên giường, mỗi lỗ chân lông đều tỏa ra mùi rượu, cô khẽ thở dài, cởi giày giúp hắn, lại đỡ hắn dậy cởi áo ngoài ra cho hắn.



“Uống nhiều như vậy làm gì? Người không biết còn cho rằng chúng ta xảy ra chuyện gì.” Thương Mai hơi ngơ ngẩn, vốn là xa cách lâu ngày gặp lại, mọi người rất vui vẻ, có lẽ, có vài vấn đề thật sự không nên hỏi, đây là loại kịch bản sống những ngày tháng tốt lành nhưng muốn làm mình làm mẩy sao?



Tiểu Khuyên bưng nước nóng đi vào, trên vai vắt một chiếc khăn lông, Du ma ma đi theo đằng sau, trong tay cầm một cái bình nhỏ.



“Sao Vương gia lại uống say như vậy?” Du ma ma thấy vậy vội vàng dùng nước sôi trên bàn pha thuốc giải rượu, rót xuống.



Tiểu Khuyên muốn lau mặt cho hắn, Thương Mai nói: “Để ta làm.”



Tiểu Khuyên nói: “Nước nóng, Vương phi chú ý chút, cẩn thận bỏng tay.”



Thương Mai trả lời: “Các ngươi ra ngoài hết đi, ta chăm sóc là được rồi.”



Tiểu Khuyên hỏi: “Vậy có cần đun nước nóng cho Vương gia tắm rửa không?”



“Không cần, uống say như vậy, tốt nhất là không nên tắm rửa.” Thương Mai nói.



Du ma ma lên tiếng: “Được, vậy nô tỳ ở bên ngoài, Vương phi có việc thì gọi một tiếng.”



“Thương Mai trả lời: “Không cần đâu, các ngươi không cần gác đêm, ma ma, ngươi đã mệt nhọc cả ngày rồi, nên đi nghỉ ngơi sớm.”





“Không sao, ta ở bên ngoài.” Du ma ma kéo Tiểu Khuyên ra ngoài, bà ta nhìn ra được giữa Vương gia và Vương phi có gì đó không thoải mái, cũng không yên tâm đi ngủ, phải chắc chắn là không có chuyện gì mới yên tâm được.



Cửa đóng lại, Thương Mai lấy khăn ấm lau mặt cho hắn, khóe miệng còn vương chút thuốc giải rượu vừa rồi, cô cũng lau đi.



Khi khăn ấm trùm lên mặt, hắn phát ra tiếng không vui, đưa tay gạt khăn mặt, Thương Mai đánh vào tay hắn một cái, sau đó lại cầm khăn mặt vò lại.



Khi vắt khô khăn xong, đã thấy hắn mở to hai mắt, con ngươi đen nhánh lẳng lặng nhìn cô, trên mặt là loại nghiêm túc sau cơn say.



Thương Mai nói: “Nếu trong lòng người không vui vẻ, vậy cứ nói ra, uống say như vậy, tổn hại cơ thể, ai đau lòng?”




“Xin lỗi!” Mộ Dung Khanh giữ chặt tay cô, muốn chống dậy, nhưng lại lập tức không có sức rủ xuống: “Nhức đầu thật.”



“Nằm xuống đi.” Thương Mai lại dùng khăn ấm lau tay cho hắn.



Có lẽ là ấm áp, có lẽ là choáng váng, chỉ thoáng chốc hắn đã thiếp đi.



Thương Mai lại không ngủ được, ngồi ở đầu giường, nghĩ rằng có lẽ hắn có thể buột miệng nói một hai câu khi say rượu, nhưng miệng của hắn cũng thật kín, ngoài tiếng khò khè thì ngay cả một chữ cũng không thốt ra.



Đến canh ba Thương Mai mới chợp mắt, sau đó bị cưỡng ép kéo vào một lồng ngực, đỉnh đầu đều là tiếng hít thở, cô khẽ thở dài, đúng là heo.



Buổi sáng canh năm cô thức dậy, bởi vì hôm nay phải vào cung thỉnh an.



Tiểu Khuyên rón rén bưng nước đi vào, thấy sắc mặt Thương Mai không tốt thì khẽ nói: “Vương phi cả đêm không ngủ sao?”



“Ngủ một lát.” Thương Mai ngáp một cái, lại càng tỏ rõ vẻ uể oải.



Chủ yếu là, việc vào cung thỉnh an thật sự khiến cô không thể hào hứng nổi.



Tiểu Khuyên nghi ngờ hỏi: “Sao Vương gia lại uống say như vậy? Ngày xưa dù thích uống vài chén, nhưng cũng có chừng mực.”




Thương Mai không trả lời, tự nhiên súc miệng rửa mặt, thay quần áo, Tiểu Khuyên chải đầu giúp cô, còn cô thì tự trang điểm.



Cô không cách nào tự chải đầu, búi tóc phức tạp, dù thế nào cô cũng không làm được.



Nhưng trang điểm thì cô có thể tự làm, từ lúc xuyên qua, hễ là chuyện cô có thể làm thì đều tự làm, không cần người hầu hạ.



Trang điểm ăn mặc xong, Thương Mai nhìn Mộ Dung Khanh vẫn đang ngủ, sau đó khẽ nói với Tiểu Khuyên: “Đi thôi.”



Đa phần đều là Tiểu Khuyên và Linh Lợi đi theo cô vào cung, ma ma thì ở lại trong phủ chuẩn bị công việc trong ngày.



Khi ra cửa, Thương Mai đặc biệt dặn dò rằng đừng đánh thức Mộ Dung Khanh, để hắn ngủ. Truyện hay luôn có tại # TR ÙMtruyện.co m #



Vào cung, đến ngoài cung Diên Tập, hôm nay, một đám cung tần mệnh phụ ăn mặc trang điểm lộng lẫy chờ ở ngoài điện.



Sau khi bước lên chào hỏi từng người, Thương Mai đứng sang một bên, Tôn Phương Nhi đứng ngay bên cạnh cô, cách chừng năm mét, hai tay nàng ta rúc trong tay áo, cả người mặc váy gấm trắng như tuyết, viền vàng và phần cổ thêu họa tiết hoa phức tạp, trái lại cũng không quá mức giản dị.



Sắc mặt nàng ta lạnh nhạt, khi Thương Mai vấn an nàng ta cũng chỉ khẽ gật đầu, trên mặt không hề có ý cười, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp tựa búp bê.



Thương Mai nhớ đến chuyện của Lâm Lâm, mặc dù trong lòng sốt ruột, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc nói chuyện.




A Man vẫn chưa đến, còn Hoàng hậu Hồ Hoan Linh thì khoan thai đến chậm.



Trang phục nàng ta đúng theo quy củ, cả người mặc váy dài bằng gấm Thục có họa tiết mẫu đơn và mây màu tối trên nền vàng, trên cổ đeo một chuỗi huyết san hô đỏ thẫm, tựa như những giọt máu tươi nối liền nhau, rực rỡ lóa mắt không nói lên lời.



Mọi người tiến lên hành lễ, nàng ta gật đầu mỉm cười, phong thái đoan trang, không hề nhìn ra chỉ là con gái nhà thương nhân.



Một lát sau thấy Như Dung đi ra nói: “Các vị nương nương, Vương phi, phu nhân, Hoàng thái hậu cho mời.”



Mọi người dời bước, đang định bước đi thì nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân.




Thương Mai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lễ thân vương và A Man đang đi đến.



Vẻ mặt A Man có phần bất đắc dĩ, Lễ thân vương thì lộ rõ vẻ hùng dũng oai vệ, dáng vẻ hệt như Đấu Chiến Thắng Phật.



Thương Mai chợt nhớ đến chuyện lão Thất đưa tặng Uyển Tuệ kia, sao vậy? Hôm nay mới bộc phát?



A Man nhìn thấy Thương Mai, bước nhanh về phía trước, vẻ mặt oán trách: “Lão Thất nhà các ngươi làm chuyện tốt nha.”



Thương Mai tỏ ra áy náy, mặc dù trong lòng cũng không hề áy náy: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”



A Man nhỏ giọng nói: “Còn không phải chuyện của Uyển Tuệ kia sao? Lão Thất đưa đến, nói là Hoàng thái hậu ban thưởng cho hắn để sinh con, ta vẫn luôn giấu người này đi, không cho hắn biết, nào đâu, hôm qua hắn biết rồi, tức giận cả đêm không ngủ được, nói rằng hôm nay muốn vào cung hỏi cho rõ ràng.”



Thương Mai lập tức tỉnh táo: “Cuối cùng cũng có chuyện vui để xem, không đến mức buồn tẻ rồi.”



“Ngươi còn muốn xem náo nhiệt?” A Man lườm cô nói: “Lát nữa ngươi giúp đỡ một chút.”



“Ta giúp đỡ? Nhìn sức chiến đấu của vị kia nhà ngươi đi, không cần ta giúp.” Thương Mai liếc mắt nhìn Lễ thân vương, hắn đang sửa sang lại dáng vẻ mình.



Đây là một người đặc biệt coi trọng bề ngoài.



“Không phải giúp hắn.” A Man bất đắc dĩ: “Giúp cái vị bên trong kia kìa, tốt xấu gì người ta cũng là Hoàng thái hậu, không nói đến địa vị, vai lứa cũng trưng ra đó, sao có thể để người ta mất mặt quá chứ? Làm cho quá khó coi, đối với ai cũng không tốt.”



Nét mặt Thương Mai trở nên đặc sắc: “Ta chợt phát hiện, cho dù gặp phải chuyện khó khăn nhường nào, cái người kia của ngươi vừa ra tay, đó chính là thiên hạ vô địch.”



A Man cười khổ: “Hắn? Quên đi, ngay cả con rận của mình còn không giải quyết được, ngươi còn ngóng trông hắn có thể giải quyết cái gì?”



“Nói ai đấy?” Lễ thân vương sửa soạn xong thì nghe thấy hai chữ ‘con rận’, trái tim mẫn cảm yếu ớt tan nát, lập tức nghiêm túc hỏi.