Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 709: Tô dạ đánh nhau




Dạ vương cười: “Ngươi và ta đều nhìn ra được, hắn lại không nhìn ra sao? Trong lòng hắn biết, nhưng hắn không muốn tin, hoặc là, hắn cho rằng mình có thể thay đổi lão Bát và Quý thái phi, vì vậy năm đó hắn để Hoàng thượng phân đất phong hầu cho lão Bát ở Nam Quốc, cho rằng hắn trở thành Phong Vương một phương thì sẽ thỏa mãn, nhưng mà, trong lòng một người đã có dã tâm quyền lực thì sao có thể dễ dàng buông tha?”



Tô Thanh ừ một tiếng, ngẩng đầu đã thấy Linh Lợi đứng ở ngoài cửa.



Hắn giật mình: “Linh Lợi?”



Nàng ta nghe thấy rồi sao?



Sắc mặt Linh Lợi phức tạp đi đến: “Vương gia, chuyện đã giải quyết ổn thỏa.”



Biểu cảm Dạ vương cũng lặng xuống: “Ừ, vậy ngươi về Nhiếp chính vương phủ đi.”



“Vâng!” Linh Lợi ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Tô Thanh một cái, xoay người rời đi.



Tô Thanh đuổi theo: “Linh Lợi, ta có lời muốn nói với ngươi.”



Linh Lợi cúi đầu bước đi: “Ta phải trở về Vương phủ rồi, có lời gì để sau hãy nói.”



Tô Thanh kéo lấy cánh tay nàng ta: “Không, bây giờ phải nói luôn.”



Sắc mặt Linh Lợi sầm lại: “Tô tướng quân, thật ra giữa ta và ngươi không có gì để nói.”



Tô Thanh nhìn chằm chằm nàng ta: “Ta chỉ muốn nói một câu, ngươi đối với ta, có chút…”



“Không!” Linh Lợi lập tức từ chối: “Ta đã nương nhờ Dạ vương, từ nay về sau, sống là người của Dạ vương, chết là ma của Dạ vương.”



Nói xong, vội vã quay người rời đi.



Tô Thanh ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt tuấn tú trắng ngần xuất hiện vẻ tức giận: “Mộ Dung lão Cửu, ta liều mạng với ngươi!”



Dạ vương bị dọa nhảy dựng lên: “Có liên quan gì đến bản vương chứ? Bản vương không phải người nàng ta… Tô Thanh, dừng tay, ngươi nghe bản vương nói… không phải như ngươi nghĩ, này, nói đánh là đánh, cho rằng bản vương không phải đối thủ của ngươi sao? Bản vương đánh chết cái đồ không có não nhà ngươi, nàng ta lừa ngươi…”



Linh Lợi cưỡi trên lưng lừa, tâm sự nặng nề.



Bóng đêm nuốt trọn bóng hình của nàng ta, sương mù dày đặc, xung quanh đều là bầu không khí ngột ngạt.



Đưa tay chạm lên gương mặt, lại lập tức rời đi như điện giật, nàng ta không để ý? Để ý?



Không phải nàng ta tự coi nhẹ mình, mà sau lưng Tô Thanh là cả một gia tộc, thứ nàng ta phải đối mặt là toàn bộ gia tộc Tô Thị.



Nàng ta không cách nào đối mặt với quá khứ, thậm chí nàng ta không dám đi báo thù, không hận sao? Sao lại không hận chứ? Mỗi khi trời tối nằm trên giường, thù hận lại giống như rắn độc chui vào, cắn xé khiến toàn thân nàng ta đau đớn.



Lão Vương gia không cho nàng ta đi báo thù là bởi vì khi đó trên người nàng ta bao phủ đầy thù hận và tàn bạo, nếu như nàng ta đi báo thù, vậy chắc chắn sẽ ra tay giết rất nhiều người, liên lụy đến người vô tội.



Nàng ta cũng biết mình không cách nào khống chế được, vì vậy nàng ta đồng ý với lão Vương gia không đi báo thù.



Bây giờ đã lắng xuống mấy năm, nàng ta cũng trải qua nhiều chuyện đời, biết lòng người tàn khốc, không nơi nào không có, mặc dù thù hận không giảm, nhưng cũng lý trí hơn rất nhiều.



Có lẽ, nên chính thức nói lời tạm biệt với chuyện cũ rồi.



Suy nghĩ rối loạn suốt dọc đường, nghĩ về mình, lại nghĩ về Vương phi.



Vừa rồi nàng ta đã nghe thấy hết lời Tô Thanh nói với chủ tử.



Khi ở Bắc Mạc, buổi đêm Vương phi vẫn luôn chong đèn đọc sách, xem tài liệu dịch chuột, cũng xem tài liệu cổ độc.



Thì ra, mọi chuyện cô làm đều là uổng công.



Vương gia thật sự không công bằng đối với Vương phi.



Chỉ là, nàng ta không muốn nói lời này với Vương phi.



Thật ra chủ tử hi vọng nàng ta nói với Vương phi, bởi vì, khi chủ tử nói những lời này thì đã nhìn thấy nàng ta đến rồi.



Ý của chủ tử là hi vọng vợ chồng Vương gia có thể thẳng thắn với nhau, để Vương phi giúp đỡ Vương gia bước ra khỏi tổn thương trong lòng.



Thật sự thật sự rất khó, nàng ta là người từng trải, từng bị thương đến mức suýt nữa mất mạng, nhưng đối với cái người được gọi là phụ thân sinh ra nàng ta kia, nàng ta vẫn không thể ra tay độc ác.



Thật sự không biết, ban đầu Vương phi trải qua cuộc sống như thế nào, phụ thân của mình ra tay hết lần này đến lần khác, đó thật sự là nỗi đau móc tim thấu xương.



Đương nhiên, Linh Lợi không biết, Hạ thừa tướng kia cũng không phải là phụ thân Thương Mai, Thương Mai chỉ là một linh hồn đến từ tương lai, cô vốn không có tình cảm với Hạ thừa tướng, bởi vậy có thể ra tay không chút do dự.



Nếu là phụ thân ruột thịt, ai có thể thản nhiên đối mặt?



Ôi, nàng ta thở dài, xuống khỏi lừa, sải bước đi nhanh về phía Dạ vương phủ.




Nàng ta núp sau sư tử đá ngoài cửa một lát, nhìn thấy Tô Thanh khập khiễng dắt ngựa rời đi, lúc này mới thở dài trở về.



Tiểu Minh đang bôi thuốc giúp Dạ vương, khuôn mặt bầm tím không chịu được.



Linh Lợi phụt cười thành tiếng, ánh mắt lạnh lẽo của Dạ vương bắn đến, nụ cười của nàng ta lập tức đông lại, tỏ vẻ đau lòng nói: “Sao Tô Thanh lại ra tay ác như vậy chứ?”



Dạ vương cười lạnh: “Ngươi không gặp hắn sao? Chân hắn cũng sắp gãy rồi.”



“Cũng đúng? Vết thương của hắn nặng hơn Vương gia nhiều.” Linh Lợi gật đầu nói.



Nàng ta đẩy Tiểu Minh ra ngoài, nói: “Ngươi đi luộc hai quả trứng gà đến đây, tan bầm.”



“Vâng!” Tiểu Minh khom người đáp lời.



Linh Lợi nhận lấy khăn ấm, lau mặt cho Dạ vương.



Dạ vương không vui nói: “Ngươi và Tô Thanh không thể nói rõ ràng sao?”



“Không nói rõ ràng được.” Linh Lợi nói.



“Bỏ mặt nạ xuống, nếu như hắn đi, vậy không còn gì để nói rồi, nếu không đi thì đóng cửa từ từ nói chuyện.”



Linh Lợi lại chuyển đề tài: “Chủ tử muốn ta nói chuyện cổ độc cho Vương phi sao?”




“Ngươi nghe rồi, nói hay không tùy ngươi.” Dạ vương nói.



Linh Lợi hơi kinh ngạc: “Chủ tử cũng không đưa ra được quyết định?”



Dạ vương nhận lấy khăn mặt, ấn mạnh lên khóe mắt, khóe miệng co rút, nói: “Cũng không phải là không đưa ra được quyết định, nói hay không nói, thật ra không gấp, chỉ là, bản vương không hi vọng hắn tiếp tục lừa mình dối người như vậy nữa.”



“Vì sao chủ tử không khuyên Vương gia?”



“Khuyên? Hắn chính là một con trâu nước, ai có thể khuyên được chứ? Hơn nữa đây là khúc mắc trong lòng hắn, hắn không bằng lòng đối mặt, thà rằng cứ giằng co thế này, nếu như ép quá, dựa vào tính tình của hắn, không biết sẽ có hậu quả gì.”



Linh Lợi ngồi xuống, vẻ mặt buồn rầu nói: “Ta thật sự không muốn nói với Vương phi.”



“Nếu như ngươi không nói ra được, vậy thì đừng nói.” Dạ vương nói, hắn ngẩng đầu: “Không phải đi rồi sao? Lại về làm gì?”



Linh Lợi nói: “Lập tức đi ngay đây.”



“Sợ bản vương đánh chết Tô Thanh?” Dạ vương cười nhạo.



“Đúng!” Linh Lợi ngoan ngoãn nói: “Vương gia thích ỷ đông hiếp yếu, luôn là như vậy.”



“Ngươi yên tâm, cho dù đơn đấu thì hắn cũng không phải đối thủ của bản vương, không đáng mang nhiều người đi đánh hắn.” Dạ vương hừ lạnh nói.



Trong lòng Linh Lợi cũng cảm thấy dễ chịu hơn, nói: “Được rồi, ta vẫn nên đi thôi.”



“Đi đi đi!” Dạ vương xua tay: “Rốt cuộc vẫn là con gái thường hướng ra ngoài, con gái nuôi lớn rồi lại muốn giúp đàn ông bên ngoài ức hiếp chủ tử của mình.”



Linh Lợi cười nói: “Được rồi, chủ tử, ai có thể bắt nạt ngài chứ? Tố Nguyệt Lâu của chúng ta cũng không phải ngồi không.”



Hơn nữa, không phải còn có Tà Hàn Lâu sao?



Linh Lợi cưỡi lừa trở về, trong lòng vẫn luôn không đưa ra được quyết định, nhưng nếu chủ tử đã nói, không mở lời nói với Vương phi được thì cũng không cần gấp, thôi thì cứ nghĩ kỹ rồi lại nói vậy.



Dạ vương ngồi trên ghế thái sư ở đại sảnh, nhìn ánh chiều tà le lói, hắn khẽ thở dài: “Đây được coi là chuyện gì chứ?”



Tiểu Minh mang trừng gà đến, hắt chợt đứng dậy: “Chuẩn bị ngựa cho bản vương, bản vương muốn ra ngoài.”



“Được, Vương gia muốn đi đâu? Cần nô tỳ đi cùng không?” Tiểu Minh hỏi.



“Không cần, bản vương… đến Hồ gia một lát.” Hắn nhìn Tiểu Minh: “Mặt bản vương bị thương như thế nào?”



Tiểu Minh nhìn hắn, do dự rồi nói: “Không có gì đáng ngại, nhưng hai mắt sưng lên, xương gò má cũng sưng lên, trên mặt có mấy vết cào, chỉ là, thật sự không có gì đáng ngại, cùng lắm thì nói Vương gia bị cô nương nào đó cào là được rồi.”



Dạ vương tức giận nói: “Tô Thanh chính là một tên đàn bà, đánh nhau còn dùng móng tay.”



Tiểu Minh an ủi: “Vương gia, ngài đừng quá tức giận, vết thương của Tô tướng quân nặng hơn ngài, trên mặt hắn có bảy tám vết cào.”



Dạ vương kiêu ngạo nói: “Còn cần phải nói sao? Những năm này bản vương vào nam ra bắc, vây xem đàn bà đanh đá đánh nhau, ngươi cho rằng thật sự chỉ là xem náo nhiệt thôi sao? Bản vương học tập bản lĩnh đấy.”