Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 707: Thích và yêu




Hạ Thương Mai đột nhiên nhớ tới ngày mai sẽ phải vào cung thỉnh an, nói: “Ta thỉnh an xong trở về phủ cũng đã là là buổi trưa, vậy ta cứ tới chỗ Tần Châu dùng bữa đi.”



“Ừm, nàng thích là được.” Mộ Dung Khanh không phản đối.



Hạ Thương Mai nhớ tới lúc trước họ nói rằng rằng Tần Châu thích cô, trước giờ mình vẫn không tin. Tần Châu luôn có thái độ lạnh lùng với cô, dựa vào đâu mà nhìn ra là thích cô vậy?



“Lão Thất!” Hạ Thương Mai nhìn hắn, vặn vẹo hỏi: “Chàng thật sự cho rằng Tần Châu thích ta sao?



Mộ Dung Khanh nhíu mày: “Muốn hỏi để làm gì? Tần Châu cũng là phụ nữ, chẳng lẽ nàng còn muốn chạy trốn cùng nàng ta sao?”



“Không phải, ta chỉ cảm thấy là không thể nào.” Thương Mai mỉm cười.



Chạy trốn cùng một người phụ nữ? Không.



Mộ Dung Khanh lãnh đạm nói: “Ánh mắt của Tần Châu nhìn nàng cảm giác như chồn sắp bắt được gà.”



“Hả?” Hạ Thương Mai dở khóc dở cười: “Tại sao ta lại không nhìn ra? Hơn nữa chồn bắt lấy gà sao lại là thích được?



“Tại sao lại là không thích? Khi đi săn, khi nhìn thấy con mồi hai mắt có sáng rực lên không?”



“Sự ví von này của chàng, đúng là linh tinh.” Hạ Thương Mai càng cảm thấy không thể nào.



Cô thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải vậy thì tốt hơn, nếu là thật, thật không biết phải đối mặt với Tần Châu như thế nào.



Chỉ là, cô nhớ lại Tần Châu đã hỏi mấy lần về chuyện người phụ nữ không lấy chồng, cô ấy thật sự có xu hướng đồng tính sao?



Nhưng ở thời đại này, nếu nàng ta thật sự thích phụ nữ, e rằng sẽ bị mắng chửi đúng không?



Đây là thời đại mà nước bọt có thể làm chết người.



Nghĩ vậy, cô hỏi Mộ Dung Khanh:"Nếu Tần Châu thực sự thích phụ nữ, chàng sẽ nghĩ gì về nàng ta?"



Mộ Dung Khanh thấy kỳ lạ nhìn cô: “Nàng ta có thích phụ nữ hay không thì liên quan gì tới bổn vương, tại sao ta phải có ý kiến?”



“Nhưng, ở thời đại của các người... Đại Chu hay Bắc Mạc thì phụ nữ đều phải gả cho người ta, nhưng nàng ta lại không thích đàn ông mà chỉ thích phụ nữ. Tất nhiên không thể kết hôn, chàng không có ý kiến gì sao?”



Mộ Dung Khanh thẳng thắn đáp: “Quan tâm nhiều đến chuyện của người ta làm gì? Chỉ cần không thèm muốn vương phi của ta, mặc kệ nàng ta thích phụ nữ hay thích chó, thích chồn gì cũng không liên quan đến ta.”



Không ngờ thằng nhóc này lại chấp nhận đồng tính.



Hạ Thương Mai rất dễ chịu, tuy rằng gả cho thứ đồ cổ, nhưng suy nghĩ cũng không quá cổ hủ.



Thực ra, cô cũng cho rằng thích ai là chuyện của người ta, không liên quan gì đến mình, tại sao lại phải nói năng linh tinh chứ?





Nhưng, cũng phải, điều này vốn dĩ không còn gì để bàn cãi.



Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau.



“Tại sao nàng lại quan tâm đến Tần Châu như vậy?” Mộ Dung Khanh híp mắt. “Nương tử, nàng là một người đã có chồng. Chẳng lẽ còn có hứng thú với cả phụ nữ?



“Không, không có, chỉ là tò mò.” Thương Mai hai tay ôm mặt hắn, vẻ mặt say mê: “Nhìn xem vương gia nhà ta tuấn tú biết bao. Có chàng, ta còn có thể thích người khác sao? Không thể nào.”



“Thật không?” Khuôn mặt của Mộ Dung Khanh lộ vẻ tự hào và nở một nụ cười.



"Thật đến không thể thật hơn!"



Mộ Dung Khanh trầm ngâm một hồi: “Nói vậy là, nàng yêu bổn vương?”




Hạ Thương Mai giật mình, yêu? Được khai sáng rồi ư? Biết nói từ yêu rồi?



“Vậy chàng...” Thương Mai thăm dò hỏi: “Chàng có yêu ta không?”



Được rồi, thừa nhận rằng hơi lạ lùng, nhưng sau khi hỏi xong, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.



Cô luôn tin rằng cuộc hôn nhân của họ dựa trên tình cảm chứ không phải là mù quáng.



Đặc biệt là sau khi phát hiện ra tình cảm của mình dành cho hắn, cô mong rằng mình sẽ được đền đáp xứng đáng.



Ai nói rằng tình yêu không cần được đáp lại?



Những hi sinh từ một phía sẽ không được lâu dài.



Mộ Dung Khanh kiên định nhìn cô, ánh mắt như bầu trời đêm rộng lớn, sâu thẳm không đáy.



Một lúc lâu sau, Hạ Thương Mai không nghe thấy hắn nói gì.



Ánh sáng trong mắt cô dần tối sầm lại.



“Bổn vương đối xử với nàng không tốt sao?”



Cuối cùng Mộ Dung Khanh thốt ra một câu nói như vậy.



Hạ Thương Mai gật đầu: “Tốt!”



“Như vậy còn chưa đủ sao? Tại sao nhất định phải nói ra từ đó?” Mộ Dung Khanh lúng túng nói.




Hạ Thương Mai lãnh đạm nói: “Là chàng hỏi trước.”



“Nàng có thể nói với bổn vương.”



“Chàng lại không thể nói cho ta nghe?” Hạ Thương Mai chế giễu.



Mộ Dung Khanh trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Bổn vương không biết đây có phải là yêu không, nhưng chắc là thích.”



“Chỉ thích thôi?”



“Ta không biết.”



Hạ Thương Mai sững sờ nhìn chằm chằm, thật sự không đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, nhìn dáng vẻ của hắn chắc cũng có tình cảm với mình, nhưng hắn lại nói mình không biết có phải yêu hay không là có ý gì?



Có lẽ, cô thật sự không nên như vậy, không nói ra từ đó thì có sao chứ? Nói ra thì là yêu mà không nói thì không phải yêu hay sao?



Cô tự an ủi mình, nhưng trong lòng vẫn còn tâm tư của con gái, khó có thể buông bỏ.



“Ta đi kiểm tra sổ sách!” Hạ Thương Mai cảm thấy bầu không khí hơi ngượng ngùng, nên tìm lý do đi ra ngoài.



Mộ Dung Khanh nhìn bóng lưng của cô, nhíu mày.



Hắn chắc chắn rằng, mình quan tâm cô.



Nhưng tại sao từ ấy đã tới bên miệng rồi mà vẫn không thể nói ra được?



Hắn chắc chắn rằng Hạ Thương Mai yêu mình, kể từ khi kết hôn với hắn, luôn nghĩ tới chồng, phải chịu đựng bao nhiêu điều tủi nhục cũng chưa từng nghe cô phàn nàn gì.




Hay là hắn thực sự không chắc chắn rằng mình có yêu nàng hay không? Quan tâm, là vì nàng là vương phi của mình?



Hắn cũng không hiểu nổi mình.



Đầu óc vương gia luôn minh mẫn, bất cứ chuyện gì cũng có thể tỉnh táo sáng suốt phân tích kĩ càng, lại không thể phân tích tâm trí của mình.



Mang theo một bình rượu, hắn đi tìm Dạ Vương.



Dạ Vương bây giờ đang rất cáu kỉnh, tối nay có hẹn với người đẹp, nhưng đầu tiên là Tô Thanh tìm tới, sau đó là Nhiếp Chính Vương.



Đúng là nhìn thôi cũng thấy phiền.



“Các người không có nơi nào để đi à? Bổn vương đêm nay có khách!” Hắn vội vàng chạy ra ngoài.




“Ai? Khách nào?” Tô Thanh hỏi, đêm nay hắn định ở lì ở đây không đi đâu hết.



Linh Lợi đi làm nhiệm vụ rồi, muộn mới trở về, Dạ Vương mới nói vậy.



Hắn muốn một câu trả lời.



“Ngươi quản được sao?” Khuôn mặt anh tuấn đến nỗi khiến người ta không đành lòng dời mắt, tỏ ra vô cùng tức giận.



“Hồ Hạnh Nhi!” Mộ Dung Khanh lãnh đạm nói, tự mình uống một hơi.



Tâm trạng rất u uất thảm hại...



“Dạ vương động lòng rồi ư?” Tô Thanh cười nhạo.



"Động lòng gì chứ? Bổn vương hẹn nàng ta tới bàn chuyện làm ăn” Khuôn mặt Dạ Vương tối sầm.



“Chúng ta cũng nhau bàn đi, ta cũng hiểu chuyện làm ăn”



“Cút, cút, cút!” Dạ Vương giận dữ hét.



Tô Thanh không nói gì, cũng không nhúc nhích, như thể hoàn toàn không hiểu từ cút kia nghĩa là gì.



Dạ Vương không còn cách nào khác, đành ngồi xuống, nhìn Mộ Dung Khanh: “Thất ca, có chuyện gì vậy?”



Mộ Dung Khanh ngẩng đầu nhấp một ngụm rượu, mùi thơm làm cho Tô Thanh không ngừng nuốt nước bọt, nhưng mà Dạ Vương không để tâm đến rượu, muốn có chút rượu từ Mộ Dung Khanh còn khó hơn lên trời.



“Có chuyện gì vậy? Đến chỗ bổn vương mượn rượu giải sầu à?” Dạ Vương rất tức giận.



Khó khăn lắm hôm nay con hồ ly nhỏ kia mới nể mặt tới, hắn đã bày ra một bữa tiệc linh đình.



Một lũ bạn xấu xa.



“Tô Thanh, ngươi thích hay là yêu Linh Lợi?” Mộ Dung Khanh đột nhiên hỏi.



Tô Thanh khóe miệng giật giật: “Có gì khác nhau?”



“Ta nghe nói là có.” Mộ Dung Khanh chán nản nói.



Dạ Vương hét ầm lên: “Thích là thích, cảm thấy người này cũng khá tốt, rất ngưỡng mộ, nếu là yêu, ngươi tình nguyện chết vì người đó.”



Nói xong cầm lấy Tô Thanh tay: “Ngươi đi chết đi!”