Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 706: Trả lại quà




Khi còn ở hiện đại, cô đã thấy rất nhiều cách để tặng quà.



Chuyển tiền vào thẻ ngân hàng, vô cùng thẳng thắn.



Tặng bánh trung thu nhưng trong hộp không hề có bánh mà toàn là tiền, cũng chẳng hề khéo léo.



Tặng thuốc lá, rượu, phiếu mua sắm tuy tế nhị hơn nhưng cuối cùng cũng là vật thật, xách từng đống từng đống đi về, ai nhìn cũng thấy.



Đương nhiên cũng có những điều cần lưu ý, tặng phụ nữ, người này còn đeo trên người trang sức quý giá, bất cẩn để lại trên giường của chủ nhà, sau đó tìm không thấy người phụ nữ này, phải làm sao đây? Chỉ có thể giữ lấy đúng chứ? Đón nhận cả vật chất và sắc đẹp.



Mở công ty, để vợ con hay dì ba cô cả cùng được nở mày nở mặt, không cần bỏ tiền ra, lại có một phần hoa hồng lợi nhuận, có vui mừng hay không? Sau đó, còn chẳng cần lo nghĩ gì, có cả danh tiếng và tài sản.



Chưa kể những mẹo tặng quà nhân lúc người ta có chuyện vui nữa, là tài trợ không phải là tặng quà.



Mua nhà? Được thôi, giảm giá chút. Giảm nhiều nhất là bao nhiêu? Rẻ đến mức mà chẳng cần móc tiền ra.



Mua xe? Được thôi, trước tiên hãy chạy thử. Không thích thì trả lại, nhưng mà, sẽ trả lại sao?



Khi Thương Mai đối mặt với sự “ý tốt” của những vị quan này, cô mới biết những nghệ thuật tặng quà mà tổ tiên để lại, người hiện đại chẳng học được bao nhiêu.



Ví dụ, Lý đại nhân đã tặng một con cừu nướng nguyên con, nói rằng đó là để vương phi và vương gia bồi bổ cơ thể, cắt ra, bên trong lại toàn là vàng? Không, tại sao lại nông cạn như vậy được? Thực ra chỉ là thịt cừu nướng nguyên con thôi, nhưng thịt khá ngon, nếu chỉ ăn thịt cừu nướng nguyên con thì phải nêm gia vị đúng không? Có gì trong hộp gia vị kia? Vừa trắng sáng vừa lấp lánh vàng, chói lóa đập vào mắt!



Ôi chao, vương phi, có một khoảng trống trên tường nhà người, đừng lo lắng, hạ quan vừa hay có quen một nhóm thợ gạch vữa lập tức tới giúp người sửa lại ngay.



Không phải dùng gạch ngói bình thường, mà là gạch vàng.



Vương phi, hạ quan vừa lấy lông cáo loại tốt làm một chiếc áo choàng, người có khí chất như vậy mới xứng với bộ lông cáo trắng muốt này. Đã tặng, tới nơi rồi, còn nhìn vào lớp lót của tấm da một cách sâu xa. Cái đống đó... có phải là giấy vệ sinh không?



Vương phi, cây cối hoa lá trong sân nhà trông héo úa làm sao, không vấn đề gì, trước khi làm quan thần đã làm vườn được mấy năm rồi, hãy nhìn bàn tay khéo léo của thần ạ!



Chuẩn bị phân bón xong xuôi, ngươi mang theo loại bùn trồng hoa gì vậy? Có thể có rất nhiều đồ trang sức quý giá không?



Hạ Thương Mai trong lòng thật sự rất mệt mỏi, những thứ này đều là đồ tốt, nhưng cô không thể nhận được, bây giờ Lão Thất đang phất lên, cô không thể để xảy ra sai sót gì được.



Người tặng quà này quả là suy nghĩ khéo léo, trả lại món quà cũng phải khéo léo, không thể làm mất thể diện người ta được, phải tỏ ra là mình đã nhận ý tốt của họ.



Mộ Dung Khanh nổi giận lôi đình ở trong Lục viện: “Bọn họ đều biết bổn vương ghét nhất là tham ô, còn dám chất đống vàng bạc châu báu trong phủ, không sợ ta kiểm tra lại một lần nữa sao?”



Tô Thanh cũng ở lì trong vương phủ, nghe thấy hắn tức giận, nhàn nhạt đáp lại một câu: “Tuy rằng bây giờ trên danh nghĩa là Nhiếp Chính Vương, cũng không còn là chủ của phủ này nữa, trước kia không nhận, nhưng người ta cũng không biết bây giờ người cũng không nhận mà, quà nhiều ai mà trách chứ, Hơn nữa, người ta cũng không nói rằng đây là những thứ có được do tham ô.



Những người đương nhiệm phải có một số thành tựu chính trị, chấn chỉnh tham ô là thành tựu chính trị tốt nhất.



Nhưng bây giờ người không phải chủ của cái phủ này nữa, chẳng phải cũng không kiếm ra tiền sao? Người ta hiểu ý biết bao, đều là người từng trải hết, nghĩ rằng vương gia khó khăn lắm mới lập công trở về, chẳng lẽ không nên nhân cơ hội này kiếm chút đỉnh sao?




Trên đời này, vẫn có kẻ chê vàng bạc ư?



Mộ Dung Khanh trợn to hai mắt nhìn Tô Thanh: “Có người tặng quà cho ngươi?”



“Tại sao không? Tại sao Tô Thanh ta không được tặng quà? Dù sao ta cũng theo Nhiếp Chính Vương tới Bắc Mạc chiến đấu vì hòa bình.”Tô Thanh ngạo nghễ nói.



“Trả lại rồi?”



“Trả rồi!” Tô Thanh nằm nhoài người trên bàn, vẻ mặt bơ phờ: “Nhìn mà không ăn được, chán lắm rồi.”



“Đi đi, ngươi luôn luôn ở trong vương phủ làm cái gì?” Mộ Dung Khanh đuổi hắn, ruồi muỗi bên ngoài còn chưa đủ hay sao, người còn đến bày thêm chuyện nữa.



Đúng là không cho hắn và Hạ Thương Mai sống yên ổn.



Tô Thanh chống cằm vô tình mà hữu ý nhìn khắp một lượt: “Tiểu Khuyên đâu?”



“Tất nhiên là đang cùng Thương Mai ra ngoài.”



“Ồ, Du ma ma đâu?”




“Chắc đang bận bịu, trong phủ nhiều việc mà.”



“Linh Lợi thì sao?”



“Linh Lợi đi tới chỗ Lão Cửu.”



Mộ Dung Khanh nhìn hắn, khuôn mặt tuấn tú không hài lòng: “Ngươi vào vương phủ hết lần này tới lần khác là để gặp Linh Lợi?”



“Không phải vậy, chỉ là đã tới đây thì nhân tiện chào hỏi chút thôi!”



Tô Thanh chậm rãi đứng lên: “Ồ, vậy thì không quấy rầy thế giới của vợ chồng hai người nữa, ta đi tới chỗ Dạ Vương tán gẫu đây.”



Nói xong, một bóng lưng hào hoa rời đi, nhanh chóng biến mất tăm.



Khó khăn lắm Hạ Thương Mai mới trả được hết quà và quay trở lại, nhưng không thấy Mộ Dung Khanh đâu.



Sau khi hỏi Vương Tuấn, mới biết rằng hắn vừa mới ra ngoài.



“Vương gia đi đâu vậy?” Thương Mai ngồi xuống đấm nhẹ bắp chân, hôm nay thực sự rất mệt, chạy tới tận mấy nhà để trả lại quà.



“Chắc là trở về chỗ Vương phi, không thấy nói gì ạ.” Vương Tuấn đáp.




Hạ Thương Mai xua tay: “Được rồi, ta biết rồi, ngươi đi đi, ta nghỉ ngơi một lát.”



Mộ Dung Khanh tới chiều tối mới trở về.



Vừa bước vào cửa đã nói với Thương Mai: “Đã tìm được người phù hợp.”



“Ai?” Hạ Thương Mai biết hắn đang nói về việc gì. Mấy ngày nay, cả hai người họ đều đang suy nghĩ về để tìm người phù hợp.



“Tiểu Đôn.”



“Tam hoàng tử?” Tử An giật mình.



Mộ Dung Khanh đặt biệt danh cho người ta là Tiểu Đôn, thực ra tam hoàng tử bây giờ không hề béo, chỉ là hồi nhỏ, bây giờ đã gầy trở lại rồi.



“Đúng vậy, bổn vương mấy ngày nay đều cho người giám sát hoàng cung, nếu có người bên cạnh hoàng thượng xuất cung, sẽ nói cho bổn vương biết. Vừa rồi hay tin Lộ công công ra khỏi cung, bổn vương bèn tới đó một chuyến.”



Hạ Thương Mai biết rằng mấy ngày nay Lộ công công cũng giúp đỡ họ rất nhiều, nhưng suy cho cùng ông ta vẫn là người ở bên hoàng thượng đã nhiều năm.



“Lộ công công nói với người rằng tam hoàng tử có thể sao?” Hạ Thương Mai hỏi.



Mộ Dung Khanh cười nói: “Đương nhiên không thể, thế nhưng bổn vương giả vờ tình cờ gặp ông ta, kéo tay nói vài câu, biết được tam hoàng tử mỗi ngày tới Hi Vi cung thỉnh an đều sẽ chơi một lúc với Hạ Lâm.”



“Điều đó có nghĩa là chúng ta có thể tìm Tôn Phương Nhi thông qua Mai phi nương nương, và sau đó để tam hoàng tử ra ngoài thông báo với mọi người trong bữa tiệc ăn mừng, phải không?”



“Đúng vậy, nếu đúng như vậy thì mọi thứ phải thật chính xác, tất cả các bên phải cẩn thận, đặc biệt là phần Mai Phi và Tôn Phương Nhi. Nương nương bây giờ làm việc gì cũng vô cùng thận trọng, chắc là đáng tin cậy, thực ra cách hay nhất là để mẹ nàng nói cho Tôn Phương Nhi cách bỏ thuốc, sau đó, bảo Hạ Lâm giả vờ đổ bệnh mấy ngày, vậy thì giả chết sẽ xuôi chèo mát mái, Mai Phi là người được chọn bất đắc dĩ, bởi vì, không tim được với mẹ của nàng.”



Quả thực, nếu là mẹ thì mọi chuyện chắc chắn hơn rất nhiều.



Không phải là nói Mai Phi không tốt, bây giờ đã cẩn thận hơn rất nhiều, nhưng có lúc chính vì vậy, lo ngược lo xuôi, không dám mạnh dạn hành động, đặc biệt là chuyện này một khi đã bị bại lộ, cũng có ảnh hưởng rất lớn đến Mai Phi.



Với hy vọng này, lòng Hạ Thương Mai cuối cùng cũng yên tâm phần nhiều, ba ngày nay, cô ăn không ngon ngủ không yên.



Mộ Dung Khanh duỗi tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, ngày mai chúng ta gặp Tần Châu, sau đó đưa nàng ra ngoài thư giãn giải khuây."



“Gặp Tần Châu?” Thương Mai nhớ tới lúc mới trở về hắn đã nói, đừng qua lại với Tần Châu, tránh gặp phiền phức.



“Đúng vậy, ngày hôm qua nàng ta vào cung gặp hoàng thượng, người cũng nói, bảo bổn vương tiếp đãi Tần Châu cho tốt, đương nhiên, tiếp đãi đàng hoàng cũng chỉ là một lời nói, chúng ta vẫn không thể tiếp xúc với Tần Châu quá nhiều, nhưng bây giờ đã có câu nói này nếu bỏ mặc không hỏi han thì không hay chút nào.”



“Được, nghe lời chàng.” Hạ Thương Mai nói.