Tần Châu chế giễu lại: "Ngươi nói hoàng thượng đối xử tệ bạc với bọn họ, không phải hôm nay hoàng thượng đã hạ chỉ bố trí ổn thỏa cho bọn họ rồi sao? Ngươi muốn khơi mào sự phẫn nộ của dân chúng để bọn họ hết hy vọng, muốn tới xúi giục bổn tướng quân? Hạ Thương Mai, ngươi đã đánh giá thấp bổn tướng quân rồi."
Thương Mai bật cười, nụ cười đây thê lương: "Không phải ta coi thường ngươi, mà là ta quá đánh giá cao ngươi. Ta vốn tưởng rằng đã là đại tướng quân của Bắc Mạc thì đầu óc cũng phải sáng suốt. Hoàng đế của các ngươi thật sự tối xử tử tế với dân tị nạn sao? Thật sự muốn bố trí ổn thỏa cho bọn họ sao?"
“Ngươi lại muốn nói gì nữa?” Đôi mắt Tần Châu tối lại, hung ác nhìn chằm chằm Thương Mai.
Trong lòng nàng ta đã có linh tính không lành, bởi vì hoàng đế hạ chỉ nói muốn Tào Tập sắp xếp ổn thỏa cho tất cả dân tị nạn
khắp An Thành, chuyện này vốn không hợp lý, bởi vì An Thành đã là một thành đổ nát, cho dù miễn cưỡng để người ở thì cũng không thể chứa được bao nhiêu người, hoàng đế nói sẽ phái đội chữa trị và lương thực tới. Bây giờ lương thực đang ở đâu? Đã trên đường đến biên cương rồi.
Vì vậy, khi nàng ta nghe người gác cổng nói Hạ Thương Mai đến thì trong lòng đã cảm thấy không ổn, nếu không nghĩ như vậy thì nàng ta đã không ra ngoài gặp Hạ Thương Mai rồi.
Bây giờ nghe thấy những gì Thương Mai nói thì cảm giác bất an của nàng ta càng mãnh liệt hơn.
Thương Mai tiến lên một bước, đang định nói thì có người từ trong phủ bước nhanh ra, ghé vào tai Tần Châu nói nhỏ vài câu, sắc mặt Tần Châu liên thay đổi: "Ngự y nói thế nào?”
Hạ nhân nói: "Ngự y kiến nghị cách ly, nhưng tình hình không ổn."
Thương Mai nghe thấy từ cách ly, trong lòng âm thầm suy đoán, chẳng lẽ là người của Tần gia tam phòng đến?
Cô biết Tần gia tam phòng có người bị lây dịch, lẽ nào sau khi tin tức truyền ra ngoài thì người của Tần gia tam phòng đã đến kinh thành rồi?
Nếu người bệnh tiến vào kinh thành thì sẽ rất nguy hiểm.
Tần Châu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thương Mai: "Được rồi, bổn tướng sẽ cho ngươi một cơ hội để nói chuyện với bổn tướng, nhưng mà ta có một điều kiện."
Thương Mai biết rằng chuyện sẽ không đơn giản như vậy, nhưng ít nhất vẫn còn có cơ hội.
Trong lòng cô rất bực bội, đây là chuyện của Bắc Mạc, mà cô là người của Đại Chu phải đi cầu xin người của Bắc Mạc.
Nhẫn nại, cô là đại phu.
Mà đại phu không nên bị hạn chế bởi thân phận của đất nước.
Thương Mai theo nàng ta vào trong, phủ đại tướng quân nguy nga tráng lệ nhưng Thương Mai không có ý tâm trạng thưởng thức, đi dọc theo hành lang tiến vào hậu viện thì đến đình viện, đình viên hai tầng, mái ngói cong cong, ngói lưu ly tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Tần Châu đi đến cửa thì dừng lại, quay đầu lại nói với Thương Mai: "Tổ phụ bổn tướng bị bệnh, ngươi chữa trị cho ông ấy, nếu ngươi có thể chữa khỏi cho ông ấy thì hãy nói mục đích ngươi đến hôm nay."
Thương Mai hơi sửng sốt, tổ phụ của nàng ta không phải chính là Tần lão tướng quân, thủ lĩnh của phái chủ chiến trước kia sao? Nhiễm bệnh? Vừa nãy tên hạ nhân kia nói phải cách ly.
Không phải là...
Nếu là... thì quá cẩu huyết rồi, hay nói cách khác là thiên kiếp luân hồi nha.
Cô bình tĩnh bước vào cửa, nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc bộ quan phục màu xanh lam bước ra. Thương Mai nhìn vào quan phục mà ông ta mặc, chính xác là ngự y của Bắc Mạc.
Ngự y hành lễ với Tần Châu, sau đó đánh giá Thương Mai.
“Ngư y, tổ phụ ta thế nào rồi?” Tần Châu hỏi.
"Tình trạng không tốt lắm, mấy hôm nay luôn sốt cao, ho nhiều đờm, nhức đầu, tức ngực, đã uống thuốc nhưng tình trạng không cải thiện mấy." Ngự y nói.
Tần Châu gật đầu: "Đây là Hạ Thương Mai, Nhiếp Chính vương phi của Đại Chu."
Ngự y có chút kinh ngạc, vội vàng chắp tay: "Hạ quan tham kiến vương phi Đại Chu."
“Ngự y đừng đa lễ!” Thương Mai lịch sự hỏi: “Lão nhân gia bị bệnh gì?”
Vẻ mặt ngự y có chút khó xử, ánh mắt né tránh: "Cái này... y thuật của hạ quan không cao, cho tới nay vẫn chưa đoán ra được là bệnh gì."
Ngự y lúng túng, nhưng Tần Châu lại rất dứt khoát: "Ban đầu nghi ngờ là bệnh dịch."
Thương Mai nhìn nàng ta, thấy đôi mắt dưới mái tóc đen của nàng lộ ra vẻ lạnh lùng, lại có chút thương cảm, xem ra cảm tình của nàng ta đối với vị Tân lão tướng quân này cũng rất phức tạp.
Thương Mai đi vào, lúc thấy hạ nhân đang đứng hầu hạ bên giường thì khẽ cau mày, nếu đã nghi ngờ là bệnh dịch thì trong phòng không nên có quá nhiều người.
Cô nói với Tần Châu: "Ngươi bảo những người này lui ra đi."
Tần Châu đang định lên tiếng thì một giọng nói già nua trâm thấp truyền đến phía sau tấm rèm: "Không được, những người này đều là người hầu hạ ta, bên cạnh lão phu phải có người của mình."
Tần Châu vén rèm lên, nói: "Tổ phụ, ta mời Hạ Thương Mai đến chữa bệnh cho người."
Thương Mai nhìn vào trong thì thấy một ông già đang nằm trên giường, mắt đỏ rực, môi thâm đen, thực sự có mấy triệu chứng của bệnh dịch.
Ông ta nghe nói người đó là Hạ Thương Mai thì lập tức tái mặt, tức giận nói: "Người của Đại Chu, bụng dạ khó lường, đuổi ra ngoài!"
Tần Châu lại lạnh lùng nói: "Tổ phụ phối hợp một lát, sẽ không quá lâu đâu."
Nói xong, phớt lờ sự phản đối của Tần lão tướng quân, nàng ta nói với Thương Mai: "Ngươi đến chữa trị cho ông ấy đi."
“Cút!” Tân lão tướng quân tức giận mà phát ra một trận ho khan, tiếng ho này như muốn ho cả phổi ra ngoài, cả người đau đến co rụt người lại, đấm mạnh xuống giường.
Thấy vậy, Thương Mai lấy túi kim châm từ trong tay áo ra, cô mang theo kim châm nhưng không mang theo hộp thuốc.
Cô cũng lấy khẩu trang ra đeo vào, ngồi xuống bên mép giường, bấm huyệt cho Tần lão tướng quân, sau đó châm kim vào huyệt gần phổi.
Trong phút chốc, cơn ho đã dứt, nhưng cơn ho này thật sự khiến lão tướng quân mất nửa cái mạng, ông ta thở hổn hển, vô lực phản kháng.
Trong quá trình kiểm tra sơ lược, Thương Mai thấy các triệu chứng giống như bệnh dịch, cô cũng hỏi những hầu hạ ở đây để đối chiếu với các triệu chứng của bệnh dịch.
Cô đứng dậy nhìn Tần Châu: "Quả thật là bệnh dịch."
Tần Châu mặt không đổi sắc hỏi: "Có thể chữa khỏi không?”
Thương Mai còn chưa lên tiếng thì Tân lão tướng quân đã tức giận nói: "Lão phu có chết cũng không muốn chó của Đại Chu chữa bệnh cho lão phu. Lão phu có chết cũng không để cho ngươi làm bẩn lão phu."
Nghe vậy, Thương Mai vô cùng tức giận, lấy ra con dao găm mang theo bên người ném xuống giường, nghiêm túc nói: "Được, ngươi mau chết đi. Chết đi để đừng liên lụy đến người khác, ai muốn chữa bệnh cho ngươi hả? Ngươi sống hay chết thì có liên quan gì đến ta? Ngươi tưởng ngươi cao cao tại thượng, lập công cho Bắc Mạc thì mọi người đều phải cung phụng ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, điều bà đây khó chịu nhất chính là những người tự cao tự đại như ngươi. Bà đây thật không muốn chữa bệnh cho ngươi, nhưng là thầy thuốc, chẳng lẽ bị bệnh mà không chữa, ngươi tưởng bà đây vui vẻ lắm hả? Nếu ngươi muốn chết vậy thì chết đi, đỡ bẩn tay bà.'
Thương Mai ngày thường mang thân phận Nhiếp Chính vương phi nên cho dù có tức giận thì ít nhiều cũng sẽ cư xử đúng mực, coi như là cho Mộ Dung Khanh ít mặt mũi để người ta không nói vương phi của hắn là người thô tục.
Nhưng mà, sau khi trải qua mấy ngày nay, lại thêm hôm nay rõ ràng là muốn đến bàn chuyện với Tần Châu, muốn giúp Bắc Mạc, nhưng lại giống như đang cầu xin bọn họ vậy, khẩu khí này thật sự nuốt không trôi, cho nên Tần Châu có muốn nói chuyện hay không thì tùy, dù sao đây là phủ đại tướng quân, bọn họ cũng không thể bắt cô lại.
Tần Châu có chút sửng sốt, kể từ khi gặp Thương Mai, nàng ta luôn cảm thấy cô là người đạo đức giả, đây là lần đầu tiên thấy cô tức giận như vậy.
Nàng ta nhìn cô, thấy mặt mũi cô hầm hầm, mặt sưng lên, khuôn mặt vì tức giận mà đỏ rực khiến nàng ta sững sờ trong giây lát.