Người ở Mộc Trại đang nhanh chóng di tản, việc sơ tán rất khó khăn vì có hàng trăm người bị bệnh không thể đi lại, chỉ có thể đưa đi.
Cao Phụng Thiên gần như đã huy động hết toàn bộ người của mình, cũng mượn một số lực lượng của bạn bè ở giang hồ, cuộc di tản với quy mô lớn khiến dân làng ở Mộc Trại rất bất an.
Bọn họ từng trải qua động đất, dịch bệnh nên thân kinh rất yếu đuối và nhạy cảm, mọi người hỏi han tình hình thì Tô Mộc nói với họ bởi vì nguồn nước ở Mộc Trại bị nhiễm độc nên bắt buộc phải sơ tán.
Nhưng mà, giấu cũng không được bao lâu, mọi người cũng không phải đồ ngốc.
Hàng ngàn người không có nơi để cư trú, vì vậy thay vì xuống núi thì họ đi lên núi.
Khoảng hai mươi dặm về phía tây Mộc Trại có một vài ngọn núi tương đối kín đáo tên là núi Lang Vĩ, có thể ẩn núp được, bởi vì ở nó không có dân cư nên tạm thời Tào Tập sẽ không tìm được.
Người của Cao Phụng Thiên đã chuẩn bị sẵn đồ ăn tại núi Lãng Vĩ, còn dựng trước lều trại. Khi họ sơ tán, quần áo, mền và các nhu yếu phẩm hàng ngày như xoong nồi đều được họ mang trên lưng. Vì vậy, lúc đến núi Lãng Vĩ thì có thể nấu ăn được.
Dân làng nhìn thấy bọn họ đến núi sống thì trong lòng ít nhiều cũng hiểu, nếu nước ở Mộc Trại bị nhiễm độc thì triều đình chắc chắn sẽ bố trí chỗ ở cho họ. Nhưng mà, người của triều đình không xuất hiện, chỉ có Cao Phụng Thiên luôn thu xếp lo liệu cho họ.
Cho dù có ngu xuẩn, có cách biệt với thế giới thì bọn họ cũng có thể đoán được triều đình không cần bọn họ, cho nên cũng không ai dám nghĩ tới chuyện sâu xa hơn.
"Vương phi, hạ quan có thể nói với người mấy câu được không?”
Sau khi thu xếp ổn thỏa xong, Tô Mộc bước tới nói với Thương Mai.
Thương Mai cũng vừa ngồi uống một hớp nước, đi suốt hai mươi dặm, từ sáng đến tối rồi từ tối đến đêm muộn, bởi vì có người bị bệnh nên trên đường đi chắc chắn sẽ mất thời gian.
“Nói đi” Tâm trạng Thương Mai không vui, nhìn dân làng khắp núi, tức giận không có chỗ bộc phát.
Tô Mộc ngồi trên đất, sau khi hắn khỏi bệnh thì ốm đi không ít, sắc mặt tái nhợt: "Lần này hoàng thượng đuổi tận giết tuyệt, ta phải làm sao mới có thể bảo vệ được mạng sống của những bách tích này đây?"
Vẻ mặt của Tô Mộc rất nghiêm túc, một người lính như hắn, sau khi động đất xảy ra đã vội đến Mộc Trại, vì người dân Mộc Trại mà dốc hết tâm huyết. Hắn cứu được rất nhiều người từ dưới đống gạch vụn mục nát, dưới đống đá rơi vương vãi, hắn luôn tưởng mình là người được triều đình tin tưởng cử xuống vùng thiên tai, bởi vì khi động đất xảy ra, cấp trên lập tức phái hắn đi.
Nhưng mà không ngờ, khi tất cả đã ngưng cứu viện thì chỉ có một mình hắn ngốc nghếch đưa mọi người đi chữa thương, mà những gì hắn làm đều không có ích lợi gì cho triều đình, người mà hắn cứu về, hoàng thượng lại muốn giết chết.
Những chuyện này đều nằm ngoài phạm vi tiếp nhận của hắn, hôm nay lúc di chuyển hắn cũng không nói một lời nào, trong lòng hắn rất khó chịu, bây giờ thu xếp ổn thỏa xong, hắn mới đến tìm Thương Mai.
Hắn không muốn mắng hoàng đế vì điều đó là vô nghĩa, hắn chỉ muốn cứu mọi người, đã hơn một tháng kể từ sau trận động đất, lúc này hắn coi như đã là một thành viên của Mộc Trại.
Thương Mai trâm mặc một lúc rồi nói: "Tô Mộc, ngươi chăm sóc mọi người nhé, ta phải xuống núi một chuyến."
“Người đi đâu?” Tô Mộc lo lắng: “Người đi tìm Tân đại tướng quân sao? Người không thể đi được, Tần đại tướng quân là người của phái chủ chiến, nàng ta rất mong giao chiến.”
“Tô Mộc, ngươi nhìn những người phía sau ngươi đi, Tào Tập sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra được chỗ này, bọn họ không có nơi nào để đi, ta chỉ có thể đi thử một lần.” Trong mắt Thương Mai tràn đầy tức giận.
Kiếp trước kiếp này cô đã trải qua rất nhiều chuyện, từ bác sĩ quân y mật vụ cho đến đích nữ tướng phủ, đủ mọi loại tranh đấu, cô cảm thấy tính khí của mình thật sự đã trâm đi rất nhiều.
Đã rất lâu rồi cô không tức giận đến như vậy, là tức giận đến hận không thể đi giết người.
Linh Lợi từ phía sau đi đến nói: "Vương phi, ta sẽ đi cùng người."
Thương Mai nói: "Không được, Linh Lợi, ngươi ở lại đây động viên dân làng. Còn có, nghĩ cách liên lạc với lão vương gia, bảo ông ta giao chìa khóa vàng từ Đại Chu hoặc Đại Lương đến đây, nhất định phải nhanh lên, phải nắm chặt thời gian."
“Được!” Linh Lợi trả lời dứt khoác, nàng ta tuân lệnh, vì vậy Thương Mai căn dặn, nàng ta liên dựa theo đó mà làm.
Thương Mai bảo Linh Lợi ở đây trông chừng, cô đến một con suối trên núi gần đó để tắm và thay quần áo, mặc dù không thể đảm bảo không mang theo mầm dịch, nhưng mà sạch sẽ một chút cũng tốt hơn.
Tô Mộc sai một người lính đưa cô xuống núi, Thương Mai không biết đường đến Bắc Mạc, vì vậy phải có người đưa cô đi.
Sau khi Thương Mai xuống núi, cô đi thẳng đến phủ của Tần đại tướng quân.
Đến cửa phủ, Thương Mai căn dặn người lính: “Ngươi trở về đi, ở đây không cần ngươi nữa.”
"Vậy thì vương phi hãy cẩn thận." Người lính nói.
“Ừm, ta biết rồi” Thương Mai nhảy xuống ngựa.
Người gác cổng bước đến, quan sát Thương Mai: "Người tìm ai?"
“Tân đại tướng quân có ở nhà không?” Thương Mai cột dây ngựa lại xong thì hỏi.
"Người tên gì? Để tiểu nhân đi vào thông báo một tiếng." Người gác cổng nói.
“Hạ Thương Mai!” Thương Mai chắp tay.
Người gác cổng giật mình: "Hạ Thương Mai? Nhiếp Chính vương phi Đại Chu?”
“Phải!” Thương Mai đúng mực nói.
Người gác cổng khom người: "Vương phi chờ một lát, tiểu nhân lập tức đi thông báo ngay."
Nói xong liền xoay người đi vào.
Người gác cổng không quá coi trọng vị Nhiếp Chính vương phi này, nếu không thì hắn ta sẽ mời cô vào trước thay vì phải đứng đợi ở cửa.
Thương Mai không để bụng lắm, bình tĩnh đứng đó.
Một lúc sau, Tần Châu đích thân đi ra, nàng ta vốn định đến Mộc Trại, nhưng vì tổ phụ nàng ta sinh bệnh nên phải hoãn lại.
“Ngươi đến đây làm gì?” Hôm nay Tần Châu mặc một chiếc áo choàng rộng rãi màu vàng kim, đội mão trên đầu, chiếc trâm cài bằng ngọc bích màu trắng, lông mày thanh thoát, gương mặt lạnh nhạt, môi mỏng mím chặt, ánh mắt lạnh lùng.
“Ta muốn nói chuyện với ngươi.” Thương Mai nhìn nàng ta.
Tần Châu cười khẩy: "Bổn tướng nghĩ không ra có chuyện gì để nói với ngươi."
“Bách tính ở Bắc Mạc, ngươi thật sự không quan tâm nữa sao?” Thương Mai tiến lên bậc đá, ánh mắt sáng rực, kiềm chế cơn tức giận, cố gắng bình tĩnh nhất có thể: “Lúc ta ở Đại Chu có nghe qua danh tiếng của ngươi. Ngươi chiến công hiển hách, nắm trong tay binh quyền, quyền lực trên cả hoàng đế, người dân Bắc Mạc coi ngươi là anh hùng, thậm chí có nơi chỉ biết Tần Châu ngươi mà không biết hoàng đế."
Tần Châu tức giận: "Ngươi nói những lời này là có ý gì? Ngươi đang muốn chia rẽ mối quan hệ giữa bổn tướng và hoàng thượng sao?"
"Đừng nói ta gây chia rẽ, ngươi và hoàng đế Bắc Mạc vốn phải có xích mích mới đúng, bởi vì trong mắt hoàng đế Bắc Mạc chỉ có giang sơn, chỉ có tham vọng, không có bách tính, mà Tần Châu ngươi không phải..."
“Buồn cười!” Tần Châu cười khẩy, khuôn mặt giận giữ: “Nếu ngươi đến đây để nói với ta những chuyện hoang đường và buồn cười này, vậy thì ngươi nhầm rồi. Ngươi tung tin đồn thất thiệt về mức độ nghiêm trọng của bệnh dịch để dân tị nạn tràn vào kinh thành, khiến kinh thành hỗn loạn, mục đích của ngươi đã đạt được, ngươi còn muốn lừa gạt bổn tướng quân sao? Ngươi có chút khôn vặt mà đòi đùa giỡn Bắc Mạc trong lòng bàn tay hả? Thật nực cười!"
“Tần Châu!” Thương Mai nghiêm túc nói: “Cho tới bây giờ, ngươi vẫn cảm thấy lời ta nói là giả? Ngươi mù mắt hay không có trái tim? Ngươi cũng đã nhìn thấy dân tị nạn ở cửa thành, ta tùy tiện nói một câu mà bọn họ sẽ tràn vào kinh thành sao? Nếu hoàng đế đối xử tốt với họ, tích cực hợp tác xây dựng lại sau tai họa hoặc cử đại phu tiến vào vùng dịch để điều trị thì họ sẽ rời đi sao? Họ không thấy hy vọng, không đợi được cứu viện mới kéo vào kinh thành."