Hôm sau, trong cung có lời đồn nói Nhiếp Chính vương bây giờ đang bị thương nặng nằm liệt giường, sợ là lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Tin tức này, nghe nói là truyền ra từ chỗ Dạ vương, rất đang tin.
Đương nhiên Từ An cung cũng nhận được tin tức, giữa trưa thấy A Phúc vội vàng xuất cung đi, lúc trở về còn mang cả Tôn Phương Nhi vào cung theo.
Tôn Phương Nhi ở lại trong cung hơn một canh giờ, sau đó A Phúc đưa nàng ta rời đi, mà đêm đó A Phúc cũng không trở về.
Sáng hôm sau, Thương Mai đi Từ An cung, muốn dâng hương cho Hoàng thái hậu.
Trên dưới Từ An cung tràn ngập hương vị khiến cô chán ghét.
Là hương vị của dấm.
Toàn bộ cung điện đều có hương vị này, từ cửa cung tiến vào đến nội điện đều tràn ngập mùi chua.
Thương Mai nhớ tới Mộ Dung Khanh luôn bảo mình ăn dấm, A Xà cô cô cũng bảo cô ăn dấm, có lẽ là giải cổ độc có liên quan tới dấm chăng?
Sau khi cô dâng hương xong vội tới cầu kiến Quý thái phi.
Quý thái phi không gặp cô mà luôn ở trong tẩm điện không ra.
Thương Mai không gặp được bà ta không chịu chết tâm, cô xông thẳng vào trong tẩm điện.
“Hạ Thương Mai, ngươi thật to gan!” Quý thái phi vốn đang đứng ngồi không yên, thấy Hạ Thương Mai xông tới lập tức trở mặt giận dữ mắng mỏ.
“Quý thái phi!” Thương Mai nhìn bà ta: “Ta tới, là có chuyện muốn bẩm báo.”
“Chuyện của ngươi ai gia không muốn nghe, cút ra ngoài!” Quý thái phi nghiêm nghị nói.
Thương Mai phát hiện ra mùi dấm ở trong tẩm điện này rất nặng, cô nhìn về phía cái bàn, trên mặt bàn đang đặt một cái bát màu nâu, có lẽ đó chính là giấm chua.
Mà bên cạnh bát dấm lại có một cái chén nhỏ, dường như trong cái chén nhỏ còn có mấy giọt máu đọng lại.
Bà ta thật sự là mẫu cổ?
Nhưng giải cổ dễ dàng như vậy sao? Chỉ cần ăn dấm cộng thêm máu của Tôn Phương Nhi?
Quý thái phi thấy cô nhìn quanh bốn phía, lập tức gọi thị vệ tới: “Đuổi nàng ta ra ngoài.”
Thương Mai nói: “Nếu Quý thái phi không muốn nói chuyện với ta thì ta đi là được chứ gì.”
Bà ta thở hổn hển, giống như thật sự thẹn quá thành giận, xem ra lời của Tôn Phương Nhi nói không sai, bà ta chính là mẫu cổ.
Cùng lúc đó, tin tức Mộ Dung Khanh bị trọng thương trước khi ra trận cũng được “Người có lòng” truyền tới chỗ Nam Hoài vương, lúc này hắn ta vừa mới đi tới cầu trấn, nghe được tin tức vội sai người lập tức đi điều tra thật giả, cũng không thấy có động tĩnh gì khác.
Ám vệ truyền đạt lại phản ứng của Nam Hoài vương cho Thương Mai nghe, đúng như dự đoán của Thương Mai.
Cô xuất cung đi tìm Hạ Lâm.
Vào chạng vạng tối ngày thứ ba sau khi Nam Hoài vương rời kinh, Quý thái phi truyền Tôn Phương Nhi vào cung, vẫn giống như trước đây lão Thái quân cũng đến, hôm nay thái độ của Quý thái phi rất khác thường, không lộ ra vẻ chán ghét mà còn giữ bà ta lại Từ An cung cùng nhau dùng bữa.
Trong bữa ăn cười cười nói nói, cũng không có nửa điểm không thoải mái.
Cơm nước xong xuôi, lão Thái quân muốn đi, Quý thái phi đứng dậy đưa tiễn, ở cửa ra vào vịn tay lão Thái quân tay, nhẹ giọng thở dài: “Hôm nay nghe được một câu của lão Thái quân khiến ai gia hiểu rõ rồi, cả một đời người còn muốn cái gì nữa đây? Thôi, trước kia là ai gia quá mức chấp niệm, bây giờ lão Bát trở về Nam Quốc cũng tốt, ai gia thuận tiện có thể vun đắp tình cảm mẫu tử với lão Thất.”
Lão thái quân nhìn bà ta, bà ta nói những lời này là có ý gì? Vừa rồi lúc dùng cơm bà ta cũng không hề nói đạo lý gì, cái gọi là nghe vua nói một buổi mới hiểu ra căn bản không tồn tại.
Lão thái quân đang định mở miệng hỏi lại thì đột nhiên trong không khí có sát khí bao phủ.
Thân là chiến tướng nhiều năm trên sa trường, đối với loại sát khí này bà ta không thể quen thuộc hơn được nữa.
Phản ứng đầu tiên của bà ta chính là Quý thái phi tìm người giết bà ta, nhưng khi bà ta nhìn thấy người áo đen bay từ nóc nhà xuống, đâm kiếm thẳng hướng Quý thái phi bà ta mới biết mình đoán sai.
“Có ai không, có thích khách!” A Phúc hô to lên sau đó rút kiếm đi lên chém giết cùng người áo đen.
Những người áo đen này có thể tiềm phục trên nóc của Từ An cung thì đương nhiên khinh công cũng không phải bình thường.
Lão thái quân huy động quải trượng đầu rồng, đánh nhau cùng hai tên áo đen, mặc dù bà ta đã cao tuổi nhưng những năm này cũng không hề lười biếng tập luyện công phu, chỉ thấy bà ta ra chiêu mau lẹ, không chút dây dưa dài dòng, quải trượng đầu rồng mang theo gió táp mà đi, chiêu chiêu đoạt mệnh.
Tôn Phương Nhi che chở Quý thái phi thối lui vào trong điện, trên mặt Tôn Phương Nhi không có bất kỳ biểu cảm gì bởi vì nàng ta biết sát thủ là ai phái tới.
Nàng ta quay đầu lại nói: “Quý thái phi chớ hoảng sợ…”
Nàng ta giật mình, chỉ cảm thấy phần bụng một trận đau đớn, nàng ta khó khăn cúi đầu xuống nhìn thấy môt cây chủy thủ đang cắm vào bụng của mình, nàng ta đưa tay sờ lên, trong tay toàn là máu.
Nàng ta từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt dữ tợn của Quý thái phi?: “Vì sao?”
Quý thái phi cười lạnh: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Tôn Phương Nhi lắc đầu: “Đồng mệnh cổ còn chưa giải mà sao bà lại muốn giết ta?”
“Mẫu cổ của đồng mệnh cổ không ở trên người ai gia mà là ở trên người lão bát.”
Tôn Phương Nhi lảo đảo lui ra phía sau một bước, sắc mặt tái nhợt: “Không, là ở trên người bà.”
“Ai gia không hề uống rượu có mẫu cổ kia, là lão Bát uống, chính hắn ta cũng không biết, ngươi cho rằng ai gia ngu ngốc sao? Dùng đồng mệnh cổ kiềm chế lão Thất nhưng lại mạo hiểm để bản thân mình làm mẫu cổ ư.” Quý thái phi lạnh nhạt nói.
“Không thể nào, vậy tại sao hôm qua bà lại gọi ta vào cung giải cổ?” Tôn Phương Nhi nhớ rõ là mình tận mắt nhìn thấy bà ta uống hết rượu có chứa đồng mệnh cổ.
“Nếu không làm như vậy thì làm sao Hạ Thương Mai sẽ cho rằng ai gia chính là mẫu cổ được chứ? Nếu ai gia là mẫu cổ vậy nàng ta sẽ còn hạ thủ lưu tình với lão Bát sao? Lão Bát vừa chết thì Mộ Dung Khanh nhất định phải chết, hắn bị thương là giả nhưng lần này lại biến thành thật.”
Tôn Phương Nhi hít vào một ngụm khí lạnh: “Vậy là bà đã sớm biết Vương gia sẽ phái sát thủ tới đây?”
“Không sai, hắn ta bảo ta cho Trần thái quân ăn độc trugn năm ngày, cũng để ai gia ăn vào, một khi ai gia không hạ độc thì hắn ta sẽ phái sát thủ tới, đứa nhỏ này ấy mà vẫn còn ngu dại nhiều lắm, nhiều năm như vậy chẳng lẽ bên cạnh hắn ta không có người của ai gia sao?” Quý thái phi chậc chậc lắc đầu, đột nhiên khuôn mặt lạnh lẽo, rút chủy thủ ra đâm thẳng về phía trái tim của Tôn Phương Nhi.
Chủy thủ còn cách trái tim một khoảng rất nhỏ, Tôn Phương Nhi gắt gao bắt lấy tay của bà ta, đối kháng với bà ta.
“Bà bày ra cục diện lớn như vậy chỉ là vì để giết ta thôi sao?” Tôn Phương Nhi toàn thân run rẩy, tuy nàng ta biết Quý thái phi mưu kế sâu xa nhưng lại không biết bà ta đã tính toán tới một bước này.
“Ngươi sai rồi, không phải ai gia muốn giết ngươi, ai gia chỉ muốn giết Trần thái quân thôi, về phần ngươi…” Quý thái phi cười lạnh: “Ngươi cũng nên chết.”
Tôn Phương Nhi dùng hết sức lực toàn thân chống đỡ, nhưng phần bụng bị thương đã khiến thể lực của nàng ta không chống đỡ nổi, bàn tay của nàng ta tóm lấy lưỡi chủy thủ, máu tươi giọt giọt rơi xuống, trong lòng hỗn loạn nghi hoặc: “Không, không có ý nghĩa, không thể nào, không thể như thế được, nếu như Nam Hoài vương và Nhiếp Chính vương đều chết thì bà sẽ trông cậy vào ai được chứ?”
“Nếu như không trông cậy được vào con trai ruột của mình thì ai gia trông cậy vào ai mà chẳng như nhau đúng không? Thất hoàng tử tuổi còn nhỏ, nâng hắn ta lên thì ai gia chính là Thái hoàng Thái hậu rồi.”
“Bà nghĩ Nghi quý phi quá đơn giản rồi, sao bà ta có thể để bà khống chế chứ?”
“Một nữ tử Tiên Bi ti tiện như nàng ta, nếu không có ai gia thì bây giờ cũng vẫn chỉ là một nữ tử đến từ Tần lâu(lầu thanh) mà thôi.” Quý thái phi đột nhiên quyết tâm, dùng hết toàn lực đâm về phía trái tim của Tôn Phương Nghi.
Tôn Phương Nhi ngửa người ra, chủy thủ xẹt qua trên ngực trái của nàng ta.
Lúc Quý thái phi muốn xuống tay một lần nữa, thị vệ và lão Thái quân bên kia đã không thể cầm cự được nữa, người áo đen đã tấn công vào.
Quý thái phi vứt chủy thủ xuống, cười lạnh một tiếng nhìn đám người áo đen đang từ từ tới gần, vung tay lên, bột phấn tản ra, người áo đen không kịp che mặt, vừa hít thở cũng đã hít phải một ít bột phấn.