Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 489: Có hi vọng




Hồ Hạnh Nhi nói: “Ai cũng muốn phấn đấu vươn lên, hắn ta không cam tâm chỉ làm tiểu nhị nên học cách cất rượu, hắn ta vừa thích làm lại vừa làm ra được tiền, con người đều nên làm những thứ mình thích, không phải sao?”



“Cũng không phải ai cũng có thể làm chuyện mình thích.” Tôn Phương Nhi phản bác.



“Đúng vậy,” Hồ Hạnh Nhi nhẹ giọng thở dài: “Nhiều khi chúng ta cũng thân bất do kỷ, nhưng luôn có một hai chuyện chúng ta vẫn có thể làm, ví dụ như ta đây, ta rất bận rộn nhưng ta cũng thích nói chuyện phiếm với bằng hữu, cho nên trong những lúc bận rộn ta vẫn cố gắng dành ra chút thời gian để nói chuyện với bằng hữu, giống như hôm nay nói chuyện phiếm với ngươi vậy.”



Trong lòng Tôn Phương Nhi hơi xúc động: “Ta vẫn cho rằng, ngươi tiếp cận ta là có mục đích.”



“Ở đâu có nhiều mục đích như vậy? Người sống cả một đời, dù sao cũng phải sống một cách vui vẻ chứ.”



Tôn Phương Nhi chợt vươn tay ra giữ chặt lấy tay của nàng: “Hồ Hạnh Nhi, ta nói với ngươi một việc, sau khi nói rồi ngươi có thể coi ta là bằng hữu thực sự của ngươi được không?”



Hồ Hạnh Nhi bị sự nghiêm túc đứng đắn của nàng ta dọa sợ: “Ta vẫn coi ngươi là bằng hữu mà.”



“Không, tuy ngươi nói là ngươi không có mục đích gì nhưng ít nhiều trong lòng ngươi vẫn không coi ta như bằng hữu chân chính của ngươi, ta muốn làm một chuyện để cho mình vui vẻ và cũng có thể để cho bằng hữu của ta vui vẻ.”



Lúc Tôn Phương Nhi nói câu nói này, trên mặt phát sáng, đáy mắt cũng phát sáng, tinh thần rất là phấn chấn.



“Ngươi nói đi!” Hồ Hạnh Nhi hơi chột dạ, nàng ta đúng là một con hồ ly lão luyện, nàng thật sự không thể coi Tôn Phương Nhi là bằng hữu được, ít nhất bây giờ không phải, cũng không phải không có mục đích gì mà tiếp cận nàng ta, chỉ là lui tới một chút, người làm ăn cũng không phải chỉ lui tới với bằng hữu của mình.



Tôn Phương Nhi nói: “Đồng mệnh cổ, là Quý thái phi và Nhiếp Chính vương chứ không phải Nam Hoài vương và Nhiếp Chính vương, hơn nữa vài ngày trước Nam Hoài vương có hỏi ta để lấy độc trùng năm ngày, hắn ta muốn giết Quý thái phi, Quý thái phi chết rồi thì Nhiếp Chính vương cũng nhất định phải chết.”



Hồ Hạnh Nhi giật nảy mình: “Ngươi nói cái gì? Nam Hoài vương muốn độc chết Quý thái phi?”



“Đúng vậy, hơn nữa hắn ta nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp để giá họa cho Hạ Thương Mai… Ta không thích Hạ Thương Mai, nàng ta chết cũng tốt nhưng ta biết nàng ta là bằng hữu của ngươi, nàng ta chết thì ngươi nhất định sẽ đau khổ, ngươi là bằng hữu của ta, ta không muốn ngươi khổ sở.”



Hồ Hạnh Nhi kinh ngạc nhìn nàng ta, những lời Tôn Phương Nhi nói là sự thật?



Nàng ta là người đơn thuần và thuần khiết như vậy sao? Không phải nàng ta là người am hiểu sử dụng mưu kế ư, không phải nàng ta cố ý nói những lời này để mình hoang mang đấy chứ?



“Bà ta uống thuốc độc khi nào?” Hồ Hạnh Nhi hỏi.





“Ta không biết, bây giờ ta cũng không thể vào cung.” Tôn Phương Nhi nói.



“Nhưng mà… ” Hồ Hạnh Nhi hơi nghi hoặc một chút: “Tại sao Nam Hoài vương phải làm như vậy?”



“Trước đó hắn ta vẫn cho rằng ta đã hạ đồng mệnh cổ cho hắn ta và Nhiếp Chính vương, nhưng không biết tại sao hắn ta lại phát hiện ra là ta hạ cổ cho Quý thái phi và Nhiếp Chính vương, bây giờ Hoàng Thượng nói muốn để hắn ta rời khỏi kinh thành, vì để ở lại, vì để giết chết Nhiếp Chính vương cho nên hắn ta muốn giết chết Quý thái phi.”



“Sau đó lấy danh nghĩa giữ đạo hiếu để tiếp tục ở lại trong kinh?” Hồ Hạnh Nhi thật sự dở khóc dở cười, chẳng lẽ không có cách nào khác sao?



“Hắn ta cũng không còn cách khác.” Tôn Phương Nhi nói.




Hồ Hạnh Nhi hỏi: “Kỳ thật ngươi và hắn ta là quan hệ như thế nào? Ngươi cũng sắp trở thành Vương phi của hắn ta rồi, ngươi cũng biết làm như vậy là ngươi đang phản bội hắn ta.”



“Không phải là ta phản bội hắn ta mà hắn ta đã đánh giá thấp Quý thái phi, Quý thái phi đã nhìn ra tâm tư của hắn ta nên đã cho người đến hỏi ta thuốc giải.”



“Hả?” Hồ Hạnh Nhi hơi không hiểu: “Sao bà ta đã nhìn ra tâm tư của hắn ta rồi mà vẫn còn dùng độc trùng kia, tại sao còn muốn thuốc giải?”



“Thực ra mưu kế của Quý thái phi cao hơn Nam Hoài vương rất nhiều nên nhất định là bà ta đã có tính toán trước rồi, về phần bà ta muốn làm gì thì ta không biết, nhưng ta có thể chắc chắn rằng nếu Nam Hoài vương không thấy bà ta phát độc thì hắn ta sẽ cho người sát thủ đi giết bà ta, bên cạnh hắn ta có rất nhiều tử sĩ.”



Hồ Hạnh Nhi không khỏi lắc đầu: “Hai mẹ con bọn họ thật sự là hiếm thấy.”



“Hiếm thấy?”



“Cực phẩm.” Hồ Hạnh Nhi nghiêm nghị nhìn nàng ta: “Cám ơn ngươi đã nói cho ta biết, ta sẽ nói với Thương Mai.”



“Ngươi đừng nói với nàng ta là ta nói cho ngươi biết.” Vẻ mặt Tôn Phương Nhi hơi mất tự nhiên: “Ta không nghĩ là nàng ta sẽ cho rằng ta đang cứu nàng ta.”



“Thật ra… Ngươi có thể kết giao với người bạn như Thương Mai này.” Hồ Hạnh Nhi nói.



“Ta không muốn, nàng ta đã thành thân với người mà ta thích nhất, ta không thích nàng ta và cũng không muốn làm bằng hữu của nàng ta.” Tôn Phương Nhi nói.




Hồ Hạnh Nhi nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng ta, nàng cảm thấy nhìn không thấu.



Nàng ta nói ra câu nói này một cách thẳng thắn như vậy, thật sự có ổn không?



Sau khi nói lời tạm biệt với Tôn Phương Nhi, Hồ Hạnh Nhi lập tức vào cung.



Thương Mai nghe xong những lời Tôn Phương Nhi nói, trong lòng hơi dè dặt: “Ngươi cảm thấy Tôn Phương Nhi nói có thật không?”



“Ta không biết, ta không dám khẳng định cho nên mới nói lại cho ngươi, để tự ngươi phán đoán.” Hồ Hạnh Nhi nói.



Thương Mai suy nghĩ một chút, tại sao Tôn Phương Nhi phải làm như vậy chứ? Thật sự chỉ là vì muốn kết bạn với Hồ Hạnh Nhi thôi sao? Bằng hữu đối với nàng ta mà nói thật sự quan trọng như vậy sao?



Nhưng nàng ta sắp trở thành Vương phi của Nam Hoài vương rồi mà, nếu để cho Nam Hoài vương biết nàng ta phản bội hắn ta thì nàng ta sẽ mất hết tất cả.



Thương Mai nhớ tới trước đó Tôn Phương Nhi từng nói là có người muốn giết nàng ta, có lẽ người này chính là Nam Hoài vương?



Nếu như những lời nàng ta nói là sự thật, như vậy thì không thể giữ lại Nam Hoài vương được rồi.



Nhưng nếu nàng ta nói dối, Nam Hoài vương mới là mẫu cổ đồng mệnh cổ, giết Nam Hoài vương thì lão Thất sẽ gặp nguy hiểm.




Thật thật giả giả, Thương Mai nhất thời cũng không dám phán đoán bừa.



Trầm tư một chút, trong lòng Thương Mai bắt đầu cân nhắc.



“Tiểu Đao, đi tìm Dạ vương đến đây, nói là ta có việc muốn thương nghị với hắn.” Thương Mai phân phó Đao lão đại.



“Rõ!” Đao lão đại trả lời rồi đi.



Hồ Hạnh Nhi hỏi: “Ngươi tìm hắn ta làm gì?”




“Phải tìm ra mẫu cổ đồng mệnh cổ là ai, ta đã có cách.” Thương Mai hạ giọng, nói nhỏ vài câu bên tai Hồ Hạnh Nhi.



Sau khi Hồ Hạnh Nhi nghe xong, cau mày nói: “Nếu như thực hiện phương pháp này của ngươi thì vẫn cần một điều kiện tiên quyết đó chính là hai mẹ con bọn họ, chỉ có bọn họ mới biết ai mới là mẫu cổ. Nếu như Nam Hoài vương tưởng là Quý thái phi nhưng cuối cùng người đó chính là hắn ta mà hắn ta lại không biết, kế hoạch của hắn ta sẽ thất bại.”



“Ngươi nói cũng có đạo lý, nhưng dù sao lão Thất cũng không có thương tổn gì, bằng không cứ thử một chút đi.” Thương Mai nói.



“Cũng được, nhưng việc này ngươi vẫn nên có chừng mực thôi.”



“Yên tâm, ta biết.” Thương Mai nói.



“Được, vậy ta đi đây.” Hồ Hạnh Nhi đứng dậy, vẻ mặt phiền chán: “Thật ra bản thân ta đang bận sắp chết đây này.”



“Không phải trước kia Dạ vương đã bảo ngươi qua bên kia làm việc cho hắn ta sao?” Thương Mai trêu ghẹo.



Hồ Hạnh Nhi giật mình một cái: “Được rồi, đừng nói nữa, nhắc đến hắn ta thì cả người ta hắn đều không tốt.”



“Các ngươi có chuyện gì vậy? Sao ta cảm thấy hắn ta lúc nào cũng quan tâm đến ngươi mà?”



“Ai biết hắn ta làm sao? Bệnh tâm thần, hắn ta là thằng điên.”



Thương Mai cười nói: “Không phải hắn ta coi trọng ngươi sao?”



Hồ Hạnh Nhi phi phi hứ ba tiếng: “Không được nói bậy, nói đến lại khiến ta…” Nàng ta nói như vậy nhưng vẻ mặt lại có chút suy nghĩ sâu xa.



Thương Mai lại nhìn nàng ta: “Khiến ngươi thế nào?”



“Buồn nôn!” Hồ Hạnh Nhi tức giận nhìn nàng: “Ta đi đây!”



Thương Mai cười nhìn theo bóng lưng của nàng ta, hai người này, có hi vọng.