Điều mà Hoàng thái hậu nghĩ vẫn còn quá đơn giản, lòng phòng bị của Hoàng đế rất nặng, kể từ sau khi dùng thuốc tỉnh lại, ông ta không muốn dùng thêm thuốc gì nữa, bởi vì ông ta nhìn thấy sự mềm lòng của Hoàng thái hậu đối với Thương Mai.
Nhưng mà, Mộ Dung Khanh hiển nhiên cũng không định dùng kế sách của Hoàng thái hậu, hắn dày vò lâu như vậy chính là muốn Hoàng thái hậu đồng ý cho Thương Mai danh chính ngôn thuận đến Hi Vi Cung.
Sau khi hắn đưa Thương Mai đến gặp Hoàng thái hậu, liền đưa Thương Mai đến Hi Vi Cung.
Trên đường đi, Thương Mai hỏi hắn: “Trước đây không phải người nói, nếu như ta muốn đi chữa trị cho Hoàng thượng, bên đó sẽ ra quỷ kế gì sao? Bây giờ không sợ nữa rồi ư?”
“Bọn họ sẽ ra quỷ kế, nhưng tiền đề là Tôn Phương Nhi có thể đi chữa bệnh cho Hoàng thượng, nhưng mà mẫu hậu không cho phép nàng ta vào, cái bổn vương đợi chính là mẫu hậu từ chối bọn họ. Cho nên, sau khi nàng đi vào, bổn vương sẽ lập tức hạ lệnh phong tỏa toàn diện Hi Vi Cung, không cho bất kỳ ai tiếp cận, cũng không cho phép bất kỳ cấm quân trực ban nào rời khỏi, cho dù là nghỉ ngơi, cũng phải nghỉ ngơi trong Hi Vi Cung.”
“Hoàng thượng không đồng ý cho ta chữa bệnh cho ngài ấy, người có lòng tin có thể thuyết phục được ngài ấy không?” Thương Mai không khỏi tò mò mà hỏi.
“Bổn vương không thể, nhưng có một người có thể.” Mộ Dung Khanh tràn đầy tự tin mà nói.
“Ai?”
“Nàng không đoán ra được sao? Đoán đi!”
Thương Mai nghĩ đến một người: “Thái Hoàng thái hậu?”
Mộ Dung Khanh cười cười: “Thái Hoàng thái hậu thì không cần thuyết phục nữa, trực tiếp hạ chỉ là được, nhưng lão tổ tông không có ở đây.”
“Vậy thì là ai chứ? Đừng lấp la lấp lửng nữa.” Thương Mai lúc này không có tâm tư đoán đi đoán lại.
Mộ Dung Khanh lắc lắc đầu: “Không có nhẫn nại gì hết, được rồi, ta nói nàng nghe, là tiểu cô cô, Hoàng thượng mắc nợ tiểu cô cô, nếu là lời của tiểu cô cô thì huynh ấy sẽ nghe lọt tai vài phần.”
“Người kêu Tráng Tráng đi thuyết phục Hoàng thượng? Tráng Tráng đồng ý sao?” Tráng Tráng rất căm hận Hoàng thượng mà.
“Lúc nàng đang ngồi nhà lao, bổn vương đã phái thuyết khách đi tìm tiểu cô cô, trước khi chúng ta vào cung, tiểu cô cô đã vào cung rồi.”
Thương Mai cười cười: “Thuyết khách này, là lão thái quân đúng chứ?”
“Thông minh!” Mộ Dung Khanh tán thưởng mà nói.
“Cho nên, Hoàng thái hậu luôn triệu người vào cung để nói cho rõ ràng, người đều từ chối, thực ra là đợi Tráng Tráng vào cung thuyết phục Hoàng thường? Còn có đợi Hoàng thái hậu từ chối Tôn Phương Nhi?”
“Không sai, bổn vương vốn dĩ tưởng mẫu hậu sẽ thật sự đồng ý cho Tôn Phương Nhi vào cung, cũng đã phí chút công sức để chuẩn bị, nhưng không ngờ lại trực tiếp từ chối, mẫu hậu lần này cũng mất kiên nhẫn với bọn họ rồi.”
Thương Mai khẽ thở dài: “Hay lắm, Mộ Dung, bây giờ người biết giữ bí mật rồi, không nói chuyện gì cho ta biết hết.”
“Nàng cũng ra sức rồi, không phải là ngồi đại lao một lần sao? Coi như là khổ nhục kế, tốt xấu gì, Hoàng thượng biết nàng đã từng ngồi qua đại lao, trong lòng cũng dễ chịu một chút.”
“Muốn đổ tội cho người khác thì luôn không thiếu chứng cứ? Rõ ràng không phải là ta tiết lộ bí mật mà.” Thương Mai cảm thấy bất lực.
“Nàng da thô thịt dày, cái họa này cứ gánh trước đã, sẽ tới lúc gỡ xuống thôi.” Mộ Dung Khanh tốt bụng mà an ủi.
Trong lòng Thương Mai có một con chó sói hung dữ đang gào thét, cái sự an ủi tốt bụng này mang theo sự ác ý nồng đậm a!
Tráng Tráng cùng Lễ thân vương vào cung, nàng ta không muốn đối mặt riêng với Hoàng thượng, cho nên đã kéo Lễ thân vương đi cùng.
Thương Mai và Mộ Dung Khanh đều không biết Tráng Tráng làm sao mà thuyết phục được Hoàng thượng, dù sao, lúc đi đến Hi Vi Cung, liền nhìn thấy Tráng Tráng và Lễ thân vương từ trong điện đi ra, Tráng Tráng gật đầu với Mộ Dung Khanh: “Hai người vào trong đi.”
Sự chú ý của Thương Mai bị Lễ thân vương thu hút, hắn ta đội một chiếc mũ lông cáo nhưng không nhìn thấy tóc đâu, hơn nữa, trên mặt hắn có một đống mụn lớn, đứng ở bên cạnh Tráng Tráng, hiển nhiên vô cùng nổi bật.
Không chỉ như vậy, hắn còn vươn tay dùng sức gãi lên người, giống như đang có một vạn con kiến quấn lấy thân vậy.
Thương Mai hỏi: “Vương gia, ngài sao thế? Không sao chứ?”
Lễ thân vương quay đầu qua: “Không sao.”
“Trên mặt ngài nổi cái gì vậy?” Bệnh nghề nghiệp của Thương Mai nổi dậy, không nhịn được mà tiến lên trước xem kỹ.
Nhưng Lễ thân vương lại lùi về sau một bước, thô bạo mà nói: “Đừng qua đây, đã nói là không sao rồi mà.”
Tráng Tráng cười: “Thương Mai, đừng quan tâm hắn, con Đại Kim nhà hắn có rận, đêm đó hắn uống say ôm Đại Kim ngủ cả một đêm, bị truyền nhiễm rồi, A Man cạo trọc hết tóc của hắn, hơn nữa trong một tháng, hắn còn không được vào phòng ngủ.”
Phụt!
Thương Mai nhịn không được mà cười lên.
Lễ thân vương thẹn quá hóa giận mà nói: “Đã kêu đừng nói khắp nơi rồi, có gì hay để nói chứ? Cũng đâu phải chuyện lớn gì.”
Tráng Tráng nhún nhún vai: “Được, không nói nữa, dù sao tất cả mọi người cũng đã biết rồi.”
Mộ Dung Khanh không quan tâm mấy chuyện nhảm này, chỉ hỏi Tráng Tráng: “Hoàng thượng nói thế nào?”
“Ông ta có thể bỏ qua cho Thương Mai, cũng đồng ý cho Thương Mai xem một chút, nhưng mà, ta thấy ông ta vẫn kiên định muốn cắt tay, hôm nay đã có triều thần vào cung hỏi rồi.”
Mộ Dung Khanh ừm một tiếng, nhìn Tráng Tráng: “Làm khó cho người rồi.”
Hắn biết Tráng Tráng không muốn gặp Hoàng thượng, nhưng mà, thuyết khách này, không phải nàng ta thì không được.
Tráng Tráng lắc đầu: “Không sao, dù gì hắn cũng là cháu của ta.”
Lễ thân vương ồm ồm nói: “Còn không vào đi? Lải nhải gì nữa?”
Mộ Dung Khanh liền đưa Thương Mai đi vào, hơn nữa vô cùng ân cần mà giúp cô đeo hòm thuốc.
Bởi vì cửa lớn đóng chặt, ánh sáng trong điện không đủ, trong không khí tràn đầy mùi thuốc nhức mũi, mùi vị này vô cùng ngoan cố, có xua cũng không đi.
Ban đỏ quả thực là không tiện ra gió ra nắng, nhưng sự bảo hộ kín kẽ không lọt gió này lại có chút quá rồi.
Hoàng đế ngồi dựa trên đầu giường, từ dưới cổ, đắp lên chăn gấm, nghe thấy tiếng bước chân vang lên, ông ta ngẩng đầu, nhìn Mộ Dung Khanh và Thương Mai.
Trước đây khi Thương Mai đến, ông ta đang trong cơn mê ngủ, lần này, ông ta tỉnh táo, cho dù bệnh tình nghiêm trọng, nhưng Thương Mai vẫn cảm nhận được một sự uy nghiêm truyền tới, loại uy nghiêm này, mang theo sự bá khí nói không nên lời, đây là sự bá khí của một kẻ ngồi ở trên cao mới có, khiến người ta không dám xem nhẹ.
Thương Mai quỳ xuống: “Hạ Thị tham kiến Hoàng đế!”
Cô không có ngẩng đầu lên, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Hoàng đế đang rơi trên mặt cô, như muốn tạo thành hai cái lỗ trên người cô vậy.
“Đứng dậy đi!” Rất lâu sau, Thương Mai mới nghe thấy thanh âm trầm khàn uy nghiêm.
“Tạ Hoàng thượng!” Thương Mai đứng dậy, trong lòng có chút căng thẳng.
Cô biết, người nam nhân trước mắt này nắm giữ đại quyền sinh sát dân chúng triều thần Đại Chu, hôm nay nếu như cô có gì thất thố thì ngay cả Mộ Dung Khanh cũng sẽ không cứu được cô.
Mộ Dung Khanh đi qua đó: “Hoàng thượng, đã thấy khỏe hơn chút nào chưa?”
Hoàng đế thu tầm mắt lại, nhìn Mộ Dung Khanh, sắc mặt trở nên nhu hoà hơn một chút, nhưng dưới đáy mắt lại có chút tức giận: “Lão thất, đệ khiến trẫm rất thất vọng.”
Thanh âm ông ta nhàn nhạt, nhưng lại mang theo sự không vui.
Mộ Dung Khanh biết ông ta đang nói đến tin đồn bên ngoài rằng Thương Mai rêu rao bệnh tình của ông ta, liền nói: “Cho dù Hoàng huynh có tin hay không, nhưng Thương Mai không có bao giờ nói như vậy.”
“Đệ điều tra qua rồi sao?” Hoàng đế cũng không có cố chấp với vấn đề này nữa, bởi vì hồi nãy Tráng Tráng đã phân tích về tính cách của Hạ Thương Mai với ông ta qua, ông ta không phải quan tâm đến tính mạng của Hạ Thương Mai, không phải quan tâm đến việc có làm Hạ Thương Mai oan uổng hay không, ông ta chỉ cảm thấy nếu như không phải Hạ Thương Mai nói thì phải túm được kẻ đó ra.
“Là Lý Hiệt Ngạo nói, hắn đã chết bất đắc kỳ tử rồi!” Mộ Dung Khanh nhàn nhạt nói.
Thương Mai khẽ kinh ngạc, hắn đã tra ra rồi?
Nhưng sao trước đây không nói?
“Là hắn?” Hoàng đế sững sờ, có chút không tin: “Hắn theo Trẫm nhiều năm như vậy, sao có thể bán đứng Trẫm chứ?”
Lý Hiệt Ngạo là cấm quân cận thân của ông ta, đã ở cạnh ông ta từ khi ông ta vẫn còn là Thái tử rồi.