Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 438: Vương gia nói phải tranh




Hoàng thái hậu nghĩ đến đây, đành nói: “Hoàng đế quả thật không phải là Quỷ Diện Sang, đây chỉ là tin vịt, chuyện này, ai gia sẽ xử lý, các ngươi về trước đi.”



Quý thái phi thật sự không ngờ nói đến nước này, bà còn không muốn để Tôn Phương Nhi chữa bệnh cho hoàng đến, hoàng đế mắc bệnh Quỷ Diện Sang là chuyện vô cùng chính xác, chẳng lẽ bà thật sự mặc kệ sống chết của hoàng đế cũng muốn giữ thể diện sao?



Chỉ là bà đã phủ nhận, các nàng đương nhiên là không thể nói gì nữa, ít nhất cũng không phải là không có thu hoạch, có thể đánh chết nha đầu Tiểu Khuyên kia, xem như là đã đánh vào mặt Hạ Thương Mai.



Quý thái phi vừa đi, Hoàng thái hậu lập tức dặn dò Tôn công công: “Ngươi lập tức xuất cung tìm Vương gia, để hắn đưa Thương Mai vào cung.”



“Nhưng mà, vừa rồi không phải ngài nói không muốn để vương gia đưa vương phi vào sao? Lúc này tiến cung sợ là không ra được.” Tôn Công Công nói.



Hoàng thái hậu lắc đầu: “Không, ngươi nhớ rõ lời lão Thất nói không? Hắn nói Thương Mai có thể chữa bệnh Quỷ Diện Sang, ai gia lúc ấy không tin, nhưng mà ngay cả Tôn Phương Nhi cũng có thể trị được, như vậy Thương Mai cũng có thể.



“Ngài nói là để vương phi chữa bệnh cho hoàng thượng?” Tôn Công Công đúng là ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng là dựa vào tâm tư của Hoàng thái hậu sẽ mềm lòng để Tôn Phương Nhi chữa bệnh cho hoàng thượng, dù sao, vừa rồi bà đúng là dao động.



Hoàng thái hậu cười lạnh: “Lệnh Quý thái phi có tâm tư gì, ai gia kỳ thật hiểu hơn bất kỳ ai, hôm nay chạy vào cung đến tiến cử tội nhân Tôn Phương Nhi này, khó đảm bảo không phải là có ý xấu đến, ai gia mặc dù hồ đồ, nhưng mà, nếu đều chữa bệnh cho hoàng đế, ngươi cảm thấy ai gia sẽ chọn Thương Mai hay lựa chọn Tôn Phương Nhi?”



Tôn công công nở nụ cười: “Hóa ra vừa rồi Hoàng thái hậu là cố ý diễn trò cho Quý thái phi xem?”



“Cũng không phải diễn trò, ai gia chỉ là muốn nghe xem các nàng nói thế nào, mà đối với bệnh Quỷ Diện Sang này, ai gia không hiểu nhiều, hỏi Tôn Phương Nhi phương pháp trị liệu, cũng có thể cho Thương Mai tham khảo.”



“Vậy, chuyện này ngài tin thật sự là do vương phi truyền đi sao? Nếu không phải, đánh chết nha đầu kia, thật oan uổng.”



Hoàng thái hậu nở nụ cười: “Cái lão già này, sao mà không nhìn rõ được chứ? Vương phủ này hôm nay là Quý thái phi làm chủ sao? Cho dù là nàng ta làm chủ, thị nữ kia là nha hoàn hồi môn của Thương Mai, còn chưa đến lượt nàng ta xử trí, ai gia vừa rồi chỉ là nói cho nàng ta xử lý, nhưng mà ai gia hạ chỉ rồi sao? Nếu không hạ chỉ, đó chính là việc nhà vương phủ bọn họ.”



“Ừ, nói thế cũng đúng, nhưng mà, Hoàng thượng hạ chỉ muốn đánh chết vương phi, ngài làm sao có thể thuyết phục Hoàng thượng để cho vương phi chữa bệnh.” Tôn công công lo lắng vấn đề này.



“Không cần phải thuyết phục, để ngự y cho hắn dùng chút thuốc, lúc Thương Mai chữa bệnh, để hắn ngủ.” Hoàng thái hậu nói.



Tôn công công hài lòng gật đầu: ‘Bây giờ Hoàng thượng có bệnh, hồ đồ, Hoàng thái hậu hỗ trợ quyết định cũng là nên làm.”



Lúc này Tôn công công tự mình xuất cung tìm Mộ Dung Khanh.



Mộ Dung Khanh nghe Tôn công công nói xong, cũng không bất ngờ, giống như là chuyện trong dự liệu của hắn: “Được, ngươi về hồi bẩm mẫu hậu, bổn vương quay lại sẽ đưa vương phi vào cung.”



Tôn công công thấy Mộ Dung Khanh không chút bất ngờ, không khỏi kinh ngạc: “Vương gia đã sớm liệu được?”



Khuôn mặt băng giá của Mộ Dung Khanh lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Không ngờ được, nhưng mà chuyện nên tiến triển như thế, công công nói có đúng không?”



Tôn công công nấc một cái: “Đúng là như vậy không sai.”



Nhưng mà, Tôn công công cũng không thể nói được là lạ chỗ nào, sao vương gia lại có vẻ như đã tính trước?



Tôn công công đi rồi, Mộ Dung Khanh là tự mình vào địa lao thả Thương Mai ra, còn cưỡng bức cô uống một ngụm dấm, thấy cô ngửi thấy mùi chua bắt đầu ói ra, hắn cười vui vẻ.



“Bệnh tâm thần!” Thương Mai chửi trong lòng.



Hai người vừa đi ra, ma ma đã vội vã chạy đến: “Vương gia, vương phi, không tốt rồi, Quý thái phi mang Tiểu Khuyên đi rồi.”



Vẻ mặt Thương Mai cũng thay đổi: “Mang nàng đi làm gì?”



Ma ma nói: “A Phúc nói, Hoàng thái hậu hạ ý chỉ, muốn loạn côn đánh chết Tiểu Khuyên, nói Tiểu Khuyên bịa đặt, còn tung tin đồn về Hoàng thượng.”




Thương Mai vội vàng đi đến, Mộ Dung Khanh lại giữ chặt cánh tay của cô: “Ngươi không nên đi.”



Thương Mai giật mình: “Không đi?”



Mộ Dung Khanh phất phất tay, gọi Nghiêm Vinh đến, lạnh lùng nói: “Ngươi đi mang Tiểu Khuyên về, ai dám ngăn cản, bắt lại!”



Nghiêm Vinh lập tức hùng dũng oai vệ mà dẫn mấy tên thị vệ đến Thanh Ninh Các.



Thương Mai nhìn Mộ Dung Khanh, cô ngược lại không ngờ Mộ Dung Khanh thật sự làm như vậy vì Tiểu Khuyên, từ lúc xảy ra chuyện ám sát, hắn vẫn luôn không muốn liên hệ với bên kia.



“Nhìn cái gì? Cảm thấy bổn vương rất uy phong?” Mộ Dung Khanh lạnh lùng liếc cô một cái.



Thương Mai háo sắc mà nói: “Đúng thế, cảm thấy ngươi vô cùng uy phong.”



Ma ma lo lắng nói: “Nhưng mà, trực tiếp xung đột với Quý thái phi, có phải không tốt lắm không?”




Mộ Dung Khanh nói: “Có cái gì không tốt? Nếu như bổn vương mất hứng, một mồi lửa thiêu Thanh Ninh Các cũng được, nếu như bà ta không ở được, quay về cung mà làm Quý thái phi của bà ta đi.”



Lời này, mặc dù nghe chẳng hiếu thuận, nhưng mà không biết vì sao lại khiến cho lòng người vô cùng thoải mái.



Nghiêm Vinh là người của Mộ Dung Khanh, chỉ nghe lệnh Mộ Dung Khanh, Quý thái phi bên kia đã chuẩn bị hành hình rồi, Nghiêm Vinh mang người vào, nói cái gì cũng không nói, mang Tiểu Khuyên đi.



Quý thái phi giận dữ, sai người chặn lại, Nghiêm Vinh và thị vệ một đường đánh ra, lại còn tuyên bố: “Quý thái phi, đắc tội rồi, thuộc hạ phụng mệnh vương gia mang Tiểu Khuyên đi trước.”



“Ngay cả ý chỉ của Hoàng thái hậu mà hắn cũng dám cãi lời? Hắn thật sự là có tiền đồ.” Quý thái phi giận không kèm được nói.



“Thuộc hạ không biết nhiều như vậy, chỉ nghe lệnh làm việc.” Nói xong, lại chắp tay, giơ một tay lên mang theo Tiểu Khuyên đi.



Nam Hoài Vương vẫn luôn không lên tiếng, nhìn Nghiêm Vinh mang Tiểu Khuyên đi, mới nhàn nhạt liếc nhìn Quý thái phi: “Xem ra, mẫu phi ở trong phủ này, nửa phần địa vị cũng không có.”



Quý thái phi sắc mặt tái xanh nói: “Mẹ con chúng ta, chỉ là ăn nhờ ở đậu, ngươi cũng không tốt hơn ai gia bao nhiêu.”



Nam Hoài Vương lạnh lùng thốt lên: “Con trai có thể quay về phía nam, sống cuộc sống phú quý của con, nếu như mẫu phủ muốn sống ở vương phủ nữa, đến cuối cùng thật sự đúng là ăn nhờ ở đậu, mẫu phi nên trù tính cẩn thận một chút.”



Quý thái phi sao không biết rõ? Nhưng mà con của bà ta rời cung xuất phủ, làm mẫu phi như bà ta, dù sao cũng phải theo ra, chẳng lẽ là chết ở trong cung sao?



“Quý thái phi không nên tức giận, tức hỏng thân thể không đáng.” Tôn Phương Nhi lặng yên nói: “Vị trí Quý thái phi này chỉ có một mình người, người phải cố gắng bảo trọng thân thể mình, thân thể Hoàng thái hậu không tốt, nếu có chuyện không hay xảy ra, trong nội cung vị trí của người cao nhất, công việc trong hậu cung đều phải do Quý thái phi người đây làm chủ.”



Quý thái phi nhìn Tôn Phương nhi, trong lòng đột nhiên rung động, lời của nàng ta, không thể nghi ngờ là một chiếc đèn soi sáng.



Bà ta ở trong phủ này, không có biện pháp ở nữa, nơi này là phủ Nhiếp chính vương, con trai hiếu thuận, bà ta chính là đương gia của phủ này, nhưng con trai bây giờ không hiếu thuận, bà ta ngay cả quyền xử trí hạ nhân cũng không có.



Tại sao bà ta phải uất ức như vậy?



“Ngươi có biện pháp gì hay?” Quý thái phi hỏi, bà ta cũng không biết, hỏi cái này ra, là càng chạy xa trên con đường tìm đường chết, thậm chí, sẽ lấy mạng của bà ta.



Tôn Phương Nhi khẽ cười nói: “Một núi không thể chứa hai hổ, vương phủ có Hạ Thương Mai, người phải giết Hạ Thương Mai đầu tiên, nhưng mà, giết Hạ Thương Mai, vẫn còn vị vương phi tiếp theo. Về phần hậu cung… Phương Nhi không tiện nhiều lời, Quý thái phi hẳn đã có tính toán trong lòng.”