Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 415: Hung thủ là ai




Ức hiếp lên đầu nhà họ Trần, điều này thực sự rất ấn tượng.



Nhà họ Trần là một gia tộc cao quý ở trong kinh, tuy không phải là thế gia, phu phụ Trần Thái Quân cũng không phải xuất thân con nhà quan, cả hai đều là những người vào sinh ra tử trên chiến trường để bảo vệ gia đình và đất nước, Trần Thái Quân là một nữ tướng nổi tiếng, làm chủ soái dẫn binh ra trận, những cuộc chiến lớn, tất cả đều chiến thắng trở về.



Hiện tại bà đã lui về sau, nhưng mà chỉ cần một ngày vẫn còn bà, bá tánh mới cảm thấy yên tâm, bà chính là Thái Sơn của các võ tướng.



Vì vậy, cho dù là hoàng đế hay thế lực nào đó trong triều, cũng không dễ dàng động vào bà, mặt khác, Trần Thái Quân đúng là rất mạnh, mười hai tướng quân dưới trướng võ nghệ cao cường, không thể đắc tội, hơn nữa nhà họ Trần có ảnh hưởng rất lớn trong quân đội, nhà họ Trần xảy ra chuyện, đó là một việc cực kì nghiêm trọng.



Vết thương của Loan Loan rất nặng, mà vấn đề nghiêm trọng nhất là mất máu quá nhiều.



Châm cứu có thể, hoặc kích thích tủy sinh máu cũng được, nhưng không có tác dụng gì lớn, chỉ có thể là truyền máu khẩn cấp.



Tuy nhiên, nếu không có thiết bị truyền máu thì không thể xác định được nguồn máu phù hợp.



“Lập tức ra lệnh cho người chế tạo một cái ống nhỏ bằng bạc để truyền máu!” Thương Mai nặng nề ra lệnh, cô lấy kim châm ra, tạm thời phong ấn những huyệt lớn, tuy nhiên, phong ấn huyệt đạo chỉ có thể tạm thời kéo dài thời gian, ống này phải được hoàn thành trong vòng nửa ngày, sau đó sẽ tiến hành truyền máu khẩn cấp.



Nguồn máu chỉ có thể tìm từ nhà họ Trần, nhóm máu của hai anh em sinh đôi là giống nhau, nhưng nhóm máu cùng cha cùng mẹ không chắc sẽ giống nhau, đây là một cách làm rất mạo hiểm, nhưng cũng không còn cách nào khác.



Thương Mai nói rõ những rủi ro với Trần lão Thái Quân, nếu nhóm máu không phù hợp, có thể sẽ xuất hiện những vấn đề nghiêm trọng.



Trần Thái Quân trầm giọng hỏi: “Nếu không truyền máu, có cứu được không?”



“Không thể, nàng ta mất quá nhiều máu, ta tạm thời châm cứu, chỉ là để duy trì sự sống của nàng, còn nữa, nàng bị mất máu cấp tính quá nhiều, nên bị sốc và hôn mê, các cơ quan trong cơ thể cũng có thể xảy ra hậu quả nghiêm trọng do mất máu, ta nói cho bà tình huống xấu nhất, hy vọng bà sẽ chuẩn bị tâm lý.”



Trần lão Thái Quân dù sao cũng là người từng trải qua sóng gió, bà biết thời gian là sinh mệnh, cũng không thể can thiệp vào việc chẩn trị của đại phu, bà nói: “Thương Mai, ngươi cứ làm theo chẩn đoán của mình, cần chúng tôi làm gì, chúng tôi sẽ phối hợp.”



Thương Mai gật đầu, sau khi phong ấn huyệt đạo, liền bắt đầu chuẩn bị dụng cụ truyền máu.



Trong lần truyền máu đầu tiên, phải dùng một ống nhỏ bằng bạc, nhưng vì không có ống tiêm nên Thương Mai phải bàn bạc với Mộ Dung Khanh.



“Ta sẽ dùng một cái ống để nối tĩnh mạch của hai người lại với nhau, sau đó, người có cách nào khiến máu của anh em nhà họ Trần thông qua cái ống vào trong cơ thể của Loan Loan không?” Việc này cần tác động của bên ngoài, cô không biết võ công.



“Có một cái ống? Vậy đẩy máu qua ống, có thể làm được.” Mộ Dung Khanh nói.



Vậy điều lo ngại nhất bây giờ là vấn đề bài xích các nhóm máu.



Chỉ hy vọng rằng nhóm máu của họ giống nhau.



Thương Mai không dám cho tất cả anh em nhà họ Trần truyền máu, mà chỉ chọn những người sinh ba trong số họ. Vì nhóm máu của những người sinh ba nhất định giống nhau, nên nếu truyền máu đúng, thì rủi ro sẽ được giảm xuống.



Trước khi truyền máu, Thương Mai đã nhiều lần nói chuyện với nhà họ Trần về những rủi ro, Trần Thái Quân chỉ nói một câu: “Truyền máu!”



Vấn đề này vẫn được giữ kín với lão thái thái, Trần Thái Quân đã ra lệnh giữ kín, kêu người đưa bà ra ngoài chơi, để bà biết rằng đứa con yêu quý của bà xảy ra chuyện thì bà sẽ điên lên mất.



Quá trình truyền máu diễn ra suôn sẻ, không như những suy nghĩ của Thương Mai, Mộ Dung Khanh vận công giúp ba anh em nhà họ Trần đẩy máu đi, máu chảy theo ống vào trong tĩnh mạch của Loan Loan.



Quá trình này diễn ra hơi lâu, bởi vì không thể đổ dồn máu vào cùng một lúc, vì vậy, hắn phải rất cẩn thận kiểm soát độ mạnh.



Sau khi truyền máu, phải quan sát phản ứng.



Trên mặt Loan Loan cũng như trên cánh tay và cổ tay đều nổi mẩn đỏ, đây là phản ứng dị ứng khi truyền máu, khiến Thương Mai rất lo lắng.




Cô kê đơn thuốc dị ứng kêu người đi sắc thuốc, thuốc bắc luôn có tác dụng chậm với việc đối phó dị ứng, nhưng cũng không còn cách nào.



May mắn thay, ngoài sự xuất hiện của phát ban da, không có phản ứng nào khác, điều này khiến Thương Mai cảm thấy nhẹ đi rất nhiều.



Quan sát hơn một canh giờ nữa, vẫn không có xuất hiện hiện tượng bài xích nào, Thương Mai chính thức thở phào nhẹ nhõm: “Nguồn máu đã đúng.”



Người cùng chẩn trị với Thương Mai, còn có ngự y được Mộ Dung Khanh truyền từ trong cung đến, hắn phụ trách việc xử lí vết thương, không biết gì về việc truyền máu.



Nhưng mà hắn đã bị sốc khi nhìn thấy kỹ thuật truyền máu này và cách Thương Mai cứu Loan Loan.



Sắc mặt của Loan Loan cũng không còn quá tái nhợt, đương nhiên vẫn là trắng bệch, ít nhất cũng tốt hơn rất nhiều so với lúc mới đưa về.



Vết thương bên ngoài của Loan Loan cũng đã được xử lý, thái y nói: “Nghiêm trọng nhất là vết thương hai nhát dao ở chân, đâm sâu vào xương, sợ sau khi khỏe lại sẽ ảnh hưởng đến việc đi lại.”



Mọi người chỉ mong nàng sống sót, còn chuyện ảnh hưởng đến việc đi lại, thì là vấn đề sau này.




Trái tim của Tiêu Thác chưa từng chấn động như vậy, trong lúc chữa trị, hắn còn theo dõi toàn bộ quá trình, không hề rời đi, run rẩy lo sợ, không dám hít sâu một hơi, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì.



Hắn nhận ra rằng, nếu như không cứu sống được, sau này hắn sẽ không bao giờ gặp lại Loan Loan được nữa, điều này khiến hắn cảm thấy cực kì đau lòng, không biết phải làm gì.



Sau khi Thương Mai nói rằng đã ổn, suy nghĩ đầu tiên của hắn là tìm ra người đã làm nàng bị thương.



Vì vậy, để lại thái y tiếp tục trông coi, mọi người nhanh chóng phân tích chuyện này.



“Vết thương bổn vương đã xem qua, là vết dao rất lớn và sâu, nhưng người ra tay lại không nhanh, điều này chứng tỏ võ công không cao, Loan Loan không phản kháng, có hai khả năng, thứ nhất, Loan Loan biết người này. Thứ hai, Loan Loan trúng thuốc mê hoặc là nhuyễn cân tán.”



“Về việc thuốc mê, có khả năng này, bởi vì kể từ khi nàng được đưa về, nàng chưa tỉnh lại.” Thương Mai nói, mặc dù nói là hôn mê, nhưng mà, vết thương lớn như vậy, nên khi xử lý vết thương sẽ rất đau, cho dù là hôn mê cũng sẽ có những phản ứng theo bản năng, nhưng mà Loan Loan lại hoàn toàn không có phản ứng nào.



“Ai đã đưa nàng về?” Thương Mai hỏi.



Trần Thái Quân trả lời: “Mẹ con Trần Nguyệt Nhung, nói rằng đã hôn mê ở cửa nhà bà ta, lúc ra đóng cửa đã nhìn thấy, sau khi đưa về còn đòi tiền thưởng.”



“Loan Loan đi ra ngoài không dẫn theo người hầu sao?” Thương Mai hỏi, nhớ tới Loan Loan trước đây khi ra khỏi nhà, có dẫn theo một tiểu nha đầu ở bên, nhưng mà, lâu lâu cũng không dẫn theo.



“Nó lén lẻn ra ngoài tìm Tiêu Thác, sao lại có thể dẫn theo nha đầu, tất cả nha đầu trong phủ đều bị lão thái thái ra lệnh phải trông coi Loan Loan, không cho phép nó đi ra ngoài.” Trần Thái Quân vẻ mặt đau khổ, mười chín năm về trước, bà đã lo ngày này sẽ đến, chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng mà vẫn cực kì khó chịu.



“Vương gia, để Nghiêm Vinh đi tìm hai mẹ con Trần Nguyệt Nhung hỏi thử, cũng tiện thể hỏi hàng xóm bên cạnh họ.” Thương Mai nhìn Mộ Dung Khanh.



Mộ Dung Khanh gật đầu, đi ra ngoài dặn dò Nghiêm Vinh, kêu hắn sau khi điều tra hiện trường đưa hai mẹ con Trần Nguyệt Nhung về đây.



Tô Thanh, Nhu Dao và Tráng Tráng cũng đã đến, trong khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, liên tiếp có người xảy ra chuyện, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy kiệt sức và vô cùng tức giận.



Nghiêm Vinh chỉ đưa Trần Nguyệt Nhung đến, lúc đi đến đó, Hạ Oanh Nhiễm không có ở nhà.



Thương Mai gặp lại Trần Nguyệt Nhung lần nữa, bà ta đã sa sút đi rất nhiều, tuy là vẫn mặc bộ đồ sang trọng như lúc rời khỏi Tướng phủ, nhưng mà đã rất cũ, đầy nếp nhăn, trên đầu cũng không có đồ trang sức gì, trang điểm rất đậm, lớp phấn rất dày, vẫn không thể che đi những nếp nhăn ở quanh mắt.



Bà ta già đi rất nhiều so với trước đây, không còn sự thanh tao đẹp đẽ như lúc sống trong nhung lụa.