Nghiêm Vinh quay về báo cáo với Mộ Dung Khanh đã tìm được cô gái mà Lương Thụ Lâm thích kia, bị quý thái phi giam ở biệt viện ngoài thành, có người canh giữ.
“Vương gia, có dẫn nàng ta đi hay không?” Nghiêm Vinh hỏi.
Mộ Dung Không lại không gấp gáp: “Điều tra bối cảnh của nàng ta trước, còn cả quá khứ của nàng ta và Lương Thụ Lâm.”
“Nàng ta là cô nương ở Lầu Xuân Hương, hẳn là lúc Lương Thụ Lâm đến Lầu Xuân Hương thì quen biết?” Nghiêm Vinh suy đoán.
“Lương Thụ Lâm không phải là loại đó.” Mộ Dung Khanh thản nhiên nói.
“Cũng đúng,” Nghiêm Vinh nhớ lại con người Lương Thụ Lâm này đúng là rất an phận thủ thường, nơi phong trần như vậy chắc là hắn ta sẽ không đi: “Vương gia hoài nghi Tử Diễm này tiếp cận Lương Thụ Lâm là có dụng ý khác?”
“Có gì kỳ lạ?” Mộ Dung Khanh gõ bàn: “Ngươi đi điều tra trước, nếu như chứng thực có người âm thầm sai sử nàng ta, tra rõ người sai sử nàng ta là ai.”
Nghiêm Vinh muốn nói cái này còn cần điều tra sao? Nếu như nói nàng ta thật sự là cố ý tiếp cận Lương Thụ Lâm, vậy thì, người sau lưng này nhất định là Quý thái phi.
Kỳ thật trong lòng Mộ Dung Khanh cũng hiểu được, nếu như có người sai sử Tử Diễm, người này nhất định là Quý thái phi.
Nhưng mà hắn không cần nửa trắng nửa đen, hắn cần tra rõ ràng, mọi người đều phải làm rõ.
Nghiêm Vinh điều tra được, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, hai người bọn họ gặp nhau ngoài thành, lúc đó xe người Tử Diễm bị hỏng, vào thành có một con đường hẹp, xe ngựa của nàng ta dừng ngay giữa đường, ngăn đường, đúng lúc hôm đó Lương Thụ Lâm đi làm việc trở về, thấy đường bị tắc lại nên đi giúp Tử Diễm sửa lại xe ngựa, Tử Diễm vì báo đáp, thân mật mời hắn ta ăn cơm, bởi vì thường xuyên qua lại, cũng có quan hệ.
“Nhưng mà, hình như cô gái Tử Diễm này hình như đã động chân tình với Lương Thụ Lâm, lúc thuộc hạ giám thị nàng ta, thấy nàng ta rầu rĩ không vui vẽ tranh, người trong bức tranh là Lương Thụ Lâm.” Nghiêm Vinh nói.
Mộ Dung Khanh khong lên tiếng, chỉ là vẫn trầm tư.
Thật lâu sau, hắn nói: “Tạm thời ngươi nghĩ cách cứu nàng ta ra bố trí tốt.”
“Vương gia có tính toán gì không?” Nghiêm Vinh hỏi.
Mộ Dung Khanh thản nhiên nói: “Đến lúc đó tự nhiên hữu dụng.”
Lương Thụ Lâm là một quân cờ rất tốt, hắn ta là người nhà họ Lương, có ưu thế người khác không có.
Gần đây chuyện vui tương đối nhiều, Lương Vương còn chưa khỏi hẳn, đã muốn hắn vào cung thỉnh chỉ giúp, hắn ta muốn lấy Ý Nhi.
Hơn nữa, hôn kỳ càng sớm càng tốt, tốt nhất là thành thân cùng ngày với Tiêu Thác.
Thân Vương thành thân, đương nhiên không thể nhanh chóng như vậy, chỉ mỗi chuẩn bị hôn lễ đã phải ba tháng rồi, nhưng mà, cũng không biết có phải gần đây mọi người lưu hành cưới nhanh không mà lại động tâm tư này.
Nhưng mà, Lương Vương có tâm tư, bởi vì thái tử Lương Quốc muốn về nước, mà hắn ta lại muốn mang theo Lưu Nguyệt về, nếu như Ý Nhi không thành thân, nhất định phải trở về theo.
Nhưng mà, Tống Đoan Dương không định để Lương Vương như nguyện, mặc dù ông ta cũng rất hài lòng với Lương Vương, nhưng mà ngàn cực vạn khổ mới tìm lại được vợ con, ông ta không có khả năng không dẫn theo nàng ta về nhà đã trực tiếp cho nàng ta lập gia đình qua loa như vậy.
Mang Ý Nhi cũng, cũng như là lấy mệnh Lương Vương, nhưng mà, may mắn Ý Nhi trấn an, nàng ta nói với Lương Vương, nàng ta cũng muốn quay về nhìn lại quê hương của mình, về phần hôn sự, sẽ đi con đường cưới hỏi giữa hai nước.
Lương Vương cũng hiểu vội vàng lấy Ý Nhi sẽ uất ức cho nàng ta, đành phải đồng ý cho đi, nhưng mà, phải uống rượu mừng Tiêu Thác xong mới đi.
Trước ngày cưới mấy ngày Tiêu Thác luôn chạy về phía Trần gia, về sau lão thái thái nói, trước khi thành thân không thể gặp mặt, Tiêu Thác không thể đến nữa, Tiêu Thác rất buồn bực, bởi vì đến Trần gia, có thể so chiêu với anh em Trần gia và Loan Loan.
Hắn ta bắt đầu thích người Trần gia, đương nhiên kể cả Loan Loan.
Vốn mỗi ngày đều gặp, đột nhiên không thể gặp mặt, Tiêu Thác và Loan Loan cũng không quen, cho nên, hôn lễ hôm trước, Loan Loan trộm ra ngoài gặp Tiêu Thác.
Nhưng mà, mãi cho đến tối đêm cũng chưa về.
Lão thái quân để Trần Long Trần Thử đi mang nàng ta về, hai người đi đến hầu phủ, người của Tiêu gia nói Tiêu Thác ở vương phủ, hai anh em Trần gia lại phải đến vương phủ, Tiêu Thác đúng là ở vương phủ, nhưng lại nói Loan Loan chưa từng đến.
Tiêu Thác nói: “Sáng sớm hôm nay ta đã đến vương phủ, chưa từng gặp Loan Loan, có phải là nàng ấy đi tìm ta không có lại về rồi?”
“Chưa về, hôm nay giữa trưa ra ngoài, cho đến bây giờ vẫn chưa về.” Trần Long nói.
“Vậy có phải là đến phủ công chúa? Hay là đi đến chỗ Nhu Dao?” Tiêu Thác nói.
Thương Mai có chút không yên lòng nói: “Mọi người cùng nhau ra ngoài tìm xem.”
Vì thế chia thành ba đường, phân biệt đi đến phủ công chúa, phủ Lương Vương và Đỉnh Phong Hào, cuối cùng là đi tìm Nhu Dao, đều nói chưa từng gặp Loan Loan.
Lúc này mọi người đã sốt ruột, Mộ Dung Khanh điều động thị vệ tuần thành đi tìm.
Trần Thái Quân vô cùng sốt ruột, bà ta chợt nhớ lại, sinh nhật Loan Loan sắp đến rồi, sinh nhật mười chín tuổi.
Bà ta vô cùng hoảng hốt, đưa tất cả người của Trần gia ra ngoài tìm.
Khoảng giờ hợi, cuối cùng cũng nghe thấy hạ nhân vội vã đến báo lại: “Thái quân, tiểu thư đã về.”
“Nha đầu kia, xem bà già này có đánh gãy chân nó không!” Trần Thái Quân vỗ bàn, bước nhanh ra ngoài, lại nhìn thấy Trần Loan Loan là bị đưa về.
Cả người nàng ta đều là máu tươi, sắc mặt trắng bệch, từ xa nhìn lại, còn không có hô hấp.
“Trời ạ, sao lại thế này?” Bắp chân Trần Thái Quân mềm nhũn, vịn trụ.
Người đưa Loan Loan trở về thế mà là phu nhân Nguyệt Nhung và Hạ Oanh Nhiễm, hai người này đã biến mất trong tầm mắt mọi người đã lâu, tất cả mọi người gần như đều đã quên mất hai mẹ con nàng ta rồi.
“Nhanh, gọi vương phi!” Quản gia thấy Trần Thái Quân đã không phản ứng được, lập tức hạ lệnh.
Người trong phủ dừng hỗn loạn lại, bởi vì gia đình và hộ vệ đã đi ra ngoài tìm người rồi, lúc này trong nhà chỉ mama và nha hoàn, lão thái quân còn tự mình giúp một tay đưa Loan Loan lên giường.
Trần Nguyệt Nhung nói: “Lão thái quân, người quay về rồi, mẹ con chúng tôi cũng nên đi.”
Trần Thái Quân nhanh chóng ngẩng đầu, ánh mắt hung ác làm người ta kinh hồn tán đảm: “Vì sao con bé lại bị thương?”
Trần Nguyệt Nhung lắc đầu: “Không biết, nàng ta gục trước cửa nhà chúng ta, lúc ta đi ra khóa cửa nhìn thấy, nhận là tiểu thư nhà Trần gia Trần Loan Loan, nên nhờ người đưa nàng ta quay về.”
Lão thái quân nhìn người vô số, nhìn ra được Trần Nguyệt Nhung không nói dối.
“Các ngươi về trước đi, lão thân ngày khác báo đáp!” Trần Thái Quân không có tâm tư để ý đến hai người đuổi đi.
Trần Nguyệt Nhung hơi do dự: “Cái này, chúng ta nhờ người cũng cần bạc…”
“Người đến, đến phòng thu chi lấy năm mươi lượng bạc cho nàng ta.”
Trần Nguyệt Nhung thiên ân vạn tạ thở dài, so với phu nhân Nguyệt Nhung đắc ý dương dương trước kia khác nhau một trời một vực.
Hạ Oanh Nhiễm này lại không nói gì, cũng không có biểu cảm gì, nghe thấy lão thái quân nói cho bạc, lúc này mới nở nụ cười, theo Trần Nguyệt Nhung lui xuống.
Hai mẹ con Trần Nguyệt Nhung cất bước, Trần thái quân lập tức kiểm tra thương thế của Loan Loan.
Người Loan Loan trúng tám đao, sâu đến tận xương, trước ngực hai đao, sau lưng bốn đao, trên đùi hai đao, vết đao rất lớn, không phải là vết thương do đao kiếm bình thường tạo thành.
Hô hấp của nàng ta yếu ớt, người đã hôn mê, môi tái nhợt không chút máu, Trần thái quân lập tức cho nàng ta ăn kim sang dược cầm máu.
Sau khi bà ta xử lý sơ bộ, bọn người Thương Mại cũng đến.
Tiêu Thác nhìn Loan Loan một chút huyết sắc một chút sinh khí cũng không có, sợ đến mức hô hấp cũng ngừng lại, mấy hôm trước, nàng còn vui vẻ so chiêu với hắn, chỉ là hai ngày không gặp, nàng đã thành thế này.
“Là ai đã ra tay?” Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói.