Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 349: Sừng huyết linh dương




Thảo dược đã được mua về, Hạ Lâm bảo bé mập sún răng nấu thuốc cho hắn, Cầm Chi ra lệnh cho người mang đến mười mấy cái lò lửa, 10 cái siêu thuốc, trực tiếp nấu ở trong sân.



Thương Mai và Ngự y cũng tham gia vào, Thương Mai lần này coi như là hiểu ra rồi.



Hắn đã tính ra mấy loại độc, nhưng mấy loại này độc tính không giống nhau, cách giải độc cũng khác. Bây giờ chuyện mà hắn muốn làm chính là giải riêng từng loại độc trước, sau đó mới trộn và kết hợp chất giải độc để nghiệm chứng thuốc giải độc cuối cùng, nhưng đây là một công trình rất lớn, chỉ có hơn 1 ngày, chưa chắc có thể hoàn thành.



Cho nên, sau khi thử nghiệm lô đầu tiên, Thương Mai hỏi Hạ Lâm: “Lâm Lâm, ngày mai tỷ phải giải châm phong huyệt cho nàng ta rồi, như vậy độc tính sẽ lập tức vận hành, bây giờ đệ có cách nào tạm hoãn độc tính lan ra không?”



Hạ Lâm lục lọi trong túi đồ, tìm ra một cái lọ, trong lọ có đựng một con sâu, giống như là con rết, nhưng lại không có nhiều chân như con rết, từng vòng từng vòng, cả thân đỏ thẫm, nhúc nhích chậm chạp trong lọ, nhìn rất rợn người, Hạ Lâm nói: “Dùng cái này.”



“Đây là cái gì?” Thương Mai hỏi.



Hạ Lâm nói: “Đây là sâu bảy đốt, mỗi một đốt đều có thể ngưng độc, uống vào sẽ hấp thụ phần lớn độc trong cơ thể, nhưng sâu bảy đốt ở trong cơ thể bẩy ngày sẽ chết, một khi chết rồi, thì tất cả độc cùng với độc trong cơ thể nó đều sẽ bạo phát ra, người sẽ chết.”



“Cũng chính là nói, có thể tạm hoãn được bẩy ngày?” Thương Mai hỏi.



“Phải, bẩy ngày sau phải dụ sâu bẩy đốt ra ngoài.”



“Vậy sau khi dụ ra, độc trong cơ thể công chúa há không phải đều được giải hết rồi sao?” Trên mặt Thương Mai tràn đầy hy vọng mà hỏi, nghe ý của hắn, sâu bảy đốt đi vào cơ thể hấp thụ đi phần lớn độc trong cơ thể, vậy lúc sâu bẩy đốt đi ra ngoài, đương nhiên sẽ đem độc đi theo.



Hạ Lâm lắc đầu: “Đại tỷ, nếu được như vậy, vậy thì sao còn cần giải độc chứ? Sau khi sâu bảy đốt đi xuống, sẽ dùng đốt của nó tạm thời đựng độc tính, nó không thể chuyển động được, một khi chuyển động, cái đốt sẽ lỏng ra, độc được đựng trong đốt đó sẽ bị phóng thích ra ngoài, cho nên sau khi công chúa ăn sâu bẩy đốt vào, sâu bẩy đốt sẽ ở trong dạ dày và ruột, nhìn thấy hai cái móc móc kia của nó không? Cái móc này sẽ móc vào ruột, cơ thể duy trì một tư thế không thay đổi, trừ khi ngửi thấy mùi máu tươi mới nhúc nhích, chúng ta muốn dụ nó ra cũng là dùng máu tươi dụ nó.”



Thương Mai thật tâm không hiểu, một con sâu cho dù có công năng hấp thụ độc tính, nhưng nó ở trong đường ruột làm sao mà hút đi tất cả độc trong cơ thể chứ? Phải biết độc tính một khi phát tác, huyết quản của cơ thể và lục phủ ngũ tạng của cơ thể đều có độc.



Haiz, được rồi, cô hồ đồ rồi, gần đây não không làm ăn được gì cả.



Một khi giải huyệt, máu huyết vận hành, độc tố cũng sẽ đi qua các cơ quan, đương nhiên có thể hấp thụ độc tính.



Nhưng mà, con sâu trăm đốt này thật là rất thần kỳ nha.




Nếu như có thể về đến hiện đại, cô thật sự muốn đem về nghiên cứu một chút, ở hiện đại, cô không có nhìn thấy thứ này qua.



Cứ như vậy, Thương Mai theo Hạ Lâm đi điều chế thuốc giải như một tuỳ tùng, nhưng, đây chỉ là bắt đầu, từ từ, cô chiếm chủ đạo, bởi vì Hạ Lâm tuy hiểu về giải độc, cũng hiểu làm sao phân biệt được độc tính, nhưng không có kinh nghiệm thực tiễn, không nắm được phân lượng, Thương Mai và Ngự Y đúng lúc có thể bổ sung vào phương diện này.



Hạ Lâm có một cây châm bạc, là chuyên dùng để thử độc, chỗ thần kỳ của cây châm bạc này, là sẽ hiện lên màu sắc khác nhau ở các độc tính khác nhau.



Thương Mai mới bắt đầu không tin châm bạc thử độc, cổ nhân dùng châm bạc thử độc là vì cổ nhân đa phần dùng thạch tín để hạ độc, thạch tín bởi vì tinh luyện không được thuần, sẽ tàn dư lại một chút lưu huỳnh, mà lưu huỳnh sẽ khiến châm bạc trở nên đen, nếu như thạch tín được tinh luyện nguyên chất, sẽ không tàn dư nguyên tố lưu huỳnh. Châm bạc sẽ không trở nên đen, cho nên rất nhiều loại độc không có lưu huỳnh, châm bạc đều không thể thử ra được.



Nhưng, châm bạc này của Lâm Lâm lại thật sự có thể khiến cho những độc tố khác nhau hiện lên những màu khác nhau, quá ư là thần kỳ.



Thương Mai cảm thấy mình hiểu quá ít về trí tuệ của người cổ đại, cũng quá đánh giá thấp rồi, cũng như người cổ xưa không thể tưởng tượng được rằng, có một ngày, nhân loại sẽ dùng một tờ giấy thấm nước tiểu để biết có mang thai hay không.



Sau khi cô đến cái triều đại này, y thuật được tiếp xúc không hẳn là cao minh, liền cho rằng nơi này không có y thuật cao minh, nhưng không biết, cũng có những người hành y cao minh hơn cả hiện đại, chỉ là cô chưa gặp mà thôi.




Không gặp không có nghĩa là không có.



Ngày thứ ba, trước khi giải phong châm ra, Hạ Lâm đã đặt sâu bảy đốt vào miệng của Tráng Tráng, một tiếng sau, cô giải phong châm, Tráng Tráng không có tỉnh lại.



Ngày thứ tư, Tráng Tráng vẫn chưa tỉnh lại, nhưng có thể đút một chút cháo lỏng vào, nàng ta có công năng nuốt cơ bản.



Chiều tối ngày thứ tư, Hạ Lâm cuối cùng đã phân biệt ra độc tính rồi, đã tinh chế ra được chất độc.



Hắn dùng độc đã tinh chế ra bỏ vào nước, đút một con bò uống, nhưng sau đó, con bò cường tráng đó lập tức ngã xuống, chìm vào hôn mê, một khắc sau, mất đi hơi thở.



Bò không có vùng vẫy, không có đau khổ, điều này phù hợp với dược tính của An Tức Đan.



Đốc tính luyện chế ra từ cách này là có cách để giải độc, có thể biết, bên trong tám loại độc này, có hai loại là trung hoà cho nhau, có hai loại độc kết hợp đã trở thành một loại độc khác, còn 4 loại độc còn lại trộn vào nhau thì trở thành dược tính của mê hồn dược, chính là vì dược tính của mê hồn dược này khiến người lúc chết đã chìm vào hôn mê trước, mất đi đau khổ.




Còn về hai loại độc trung hoà lẫn nhau là không có tác dụng gì cả, chỉ là dùng để xáo trộn thị giác giải độc.



Bên thuốc giải cũng đã có kết quả, Hạ Lâm nói cho Thương Mai, đơn thuốc giải đã có rồi, nhưng cần phải có dược dẫn, thì cái đơn này mới có hiệu quả.



Thương Mai biết dược dẫn là gì, dược dẫn, chính là tên gọi chung của việc khai thông kinh mạch. Nó dùng để chỉ một số loại thuốc có thể đưa dược lực của các vị thuốc khác đến bộ phận bị bệnh hoặc một kinh mạch nhất định, đóng vai trò ‘điều hướng’.



Ngoài ra, dược dẫn còn có thể tăng cường hiệu quả trị liệu, giải độc, bảo vệ dạ dày đường ruột vâng vâng.



Nếu không có dược dẫn, số thuốc này không thể đến kinh mạch trong cơ thể, không thể đạt đến tác dụng giải độc hoặc là nói không thể nào tiệt trừ hoàn toàn độc tố, sẽ tàn dư lại những thương tổn không thể nào cứu vãn trong cơ thể.



“Vậy dược dẫn mà đệ cần là gì?” Thương Mai hỏi.



Hạ Lâm viết rất nhiều ký hiệu trên giấy, số ký hiệu này trông giống như một công thức, đương nhiên, bây giờ mọi người đều biết đó là chữ Tây Cương rồi.



Viết một hồi, Hạ Lâm ngẩng đầu nói: “Sừng huyết linh dương.”



Ngự y sững sờ: “Sừng huyết linh dương? Là sừng linh dương sao?” Nếu như là sừng linh dương thì dễ, cái này tuy quý giá, nhưng cũng là trung dược thường thấy.



Thương Mai lắc đầu: “Không phải, khác đó, huyết linh dương rất hiếm thấy.” Lúc cô ở hiện đại đã từng nhìn thấy huyết linh dương trong một quyển sách cổ của giáo sư Lâm, nhưng những ghi chép liên quan đến huyết linh dương ở hiện đại đã ít lại còn ít hơn.



Hạ Lâm nói: “Ở trên chỗ nhọn nhọn của sừng huyết linh dương, có một loại độc tố nhẹ, có thể có tác dụng của dược dẫn, ngoài ra thì không còn gì thích hợp nữa.”



Mộ Dung Khanh hỏi Hạ Lâm: “Ngươi biết có chỗ nào có sừng huyết linh dương không?”



Hạ Lâm lắc đầu, đôn hậu mà nói: “Tỷ phu, đệ không biết.”



Hai ngày nay, hắn đã biết Mộ Dung Khanh là tỷ phu của hắn rồi, tiếng tỷ phu này khiến Mộ Dung Khanh nghe rất hài lòng, lập tức nhìn hắn với ánh mắt tiểu tử ngươi rất có tiền đồ đó.