Mộ Dung Khanh vội vàng ra lệnh dìu hắn vào, ngồi trên ghế.
Thương Mai chẩn mạch cho hắn, lại kiểm tra mắt và đầu lưỡi, kinh ngạc mà nói: “Ngươi trúng độc rồi.”
Tiêu Thác hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhưng không nói được, chỉ co giựt mặt mày.
“Mau, đuổi theo Lâm Lâm về đây.” Thương Mai đột nhiên nhớ ra gì đó, lập tức nói với Mộ Dung Khanh.
Mộ Dung Khanh đích thân chạy ra ngoài, đích thân thúc ngựa đuổi theo.
Tiêu Thác bắt đầu co giật nhẹ, nhưng từ từ tứ chi căng cứng lại, trên mặt ngừng co giật, nhưng không làm ra được bất kỳ biểu cảm nào.
Hắn bắt đầu cảm thấy khó thở, giống như trong lồng ngực bị cái gì đó đè xuống, hắn muốn vươn thẳng cổ ra để thở, nhưng phát hiện cổ cứng đờ không nhúc nhích được.
Cũng may Hạ Lâm đi không xa, Mộ Dung Khanh kéo hắn ta lên lưng ngựa, chạy như bay quay về.
Thương Mai nhìn thấy Hạ Lâm đi vào, vội vàng kéo lấy hắn nói: “Lâm Lâm, thuốc giải của Đường Hồ Lô.”
Hạ Lâm ò một tiếng, ngoan ngoãn lấy ra một viên đan dược từ trong túi đồ đưa cho Thương Mai: “Uống vào là được rồi.”
Thương Mai lập tức bảo Tiêu Thác uống vào, nhưng Tiêu Thác không thể tự nuốt xuống được, Mộ Dung Khanh một tay giật lấy bóp vụn bỏ vào trong nước, cưỡng chế rót vào, sau đó vỗ lưng hắn một cái, Tiêu Thác khụ một tiếng, nước men theo cổ họng ọt một tiếng đi xuống.
Nói ra cũng vô cùng thần kỳ, Tiêu Thác nuốt thuốc xuống một hồi liền có thể nhúc nhích rồi, hắn há to mồm thở hổn hển, sắc mặt cũng từ từ trở lại bình thường.
Mọi người thấy hắn như vậy mới yên tâm.
Tiêu Thác kéo lấy Hạ Lâm: “Tiểu tử, ngươi vậy mà lại hạ độc ta?”
Hạ Lâm kéo miệng ra, làm một cái mặt quỷ: “Ai kêu ngươi tham ăn, đã nói với ngươi cái đó là có độc rồi.”
“Ngươi!” Tiêu Thác tức chết đi được, buông hắn ra, hậm hực nói: “Cũng may không có độc chết ta, nếu không phải cho ngươi chôn cùng.”
Thương Mai đẩy Tiêu Thác ra, cẩn thận dè dặt mà hỏi Hạ Lâm: “Lâm Lâm, đệ qua đây, đệ nói cho đại tỷ biết, đệ biết bao nhiêu về độc?”
Một cái Đường Hồ Lô của Hạ Lâm đã khiến cho một võ tướng như Tiêu Thác ngã quỵ, đây là chuyện rất nguy hiểm, hắn không biết sự nguy hiểm của độc.
“Biết hết, những cái viết trong độc kinh đệ đều biết.” Hạ Lâm nói.
“Độc kinh viết cái gì? Đệ nói đệ nhớ, đệ viết một phần cho đại tỷ xem xem.” Thương Mai nói.
“Được!” Hạ Lâm gật đầu.
Mộ Dung Khanh lệnh người chuẩn bị bút mực, Hạ Lâm ngồi xuống viết, Thương Mai sáp tới xem, nhưng phát hiện những cái đó căn bản không phải chữ, mà là ký hiệu.
“Đây là cái gì?” Thương Mai ngạc nhiên vô cùng.
“Nội dung trong độc kinh đó.” Hạ Lâm nói.
“Mấy cái này đều là ký hiệu chứ đâu phải chữ chứ.”
Hạ Lâm sững sờ một hồi: “Là chữ, không phải ký hiệu.”
Lễ Thân vương đi qua đó nhìn một cái, sau đó nhíu mày lại.
Hắn thấp giọng nói với Mộ Dung Khanh: “Đây là chữ Tây Cương.”
Mộ Dung Khanh kinh ngạc: “Chữ Tây Cương? Tam ca có nhận nhầm không?”
“Không thể nhận nhầm được, đây là chữ Tây Cương, bổn vương trước đây đã được thấy ở chỗ Thái Hoàng Thái hậu qua rồi.”
Thương Mai ngẩng đầu ngạc nhiên hỏi: “Tây Cương thì sao? Sao các người vừa nghe đến chữ Tây Cương thì sắc mặt liền trắng bệch thế?”
An Thân vương giải thích: “Tây Cương là một bộ lạc ở vùng tây nam của Đại Chu chúng ta, nổi tiếng về việc chế độc, các loại độc, hơn nữa người Tây Cương ai nấy đều lòng dạ độc ác, hở chút là hạ độc người khác, vào năm mười sáu của Huệ Đế, người Tây Cương đã độc chết một thôn làng hơn năm trăm người ở biên giới Đại Chu ta, Huệ Đế tức giận, xuất binh chinh phạt, đốt hết văn thư của Tây Cương, lần đó Tây Cương tai hoạ ngập đầu, người trốn thoát không nhiều, chắc khoảng mười mấy người.”
“Ý của vương gia là nói quyển độc kinh này là Tây Cương truyền tới? Nhưng tại sao lại ở trong tay của An Nhiên lão nhân chứ?” Thương Mai không hiểu mà hỏi.
“Cái này thì không biết, phải hỏi hắn mới biết được.” An Thân vương nhìn Hạ Lâm: “Là ai dạy ngươi biết những chữ này?”
“Ông đó.” Hạ Lâm đáp: “Ông nói ta ngốc, bảo ta học mấy chữ này, nói ta ngốc dễ nhớ.”
Thương Mai nhớ đến một câu nói, thực ra thiên tài và kẻ ngốc chỉ cách nhau một sợi dây, Hạ Lâm ngốc nghếch, tâm tư đơn thuần, nhưng không có nghĩa là hắn không có thiên phú, hoặc là nói, bởi vì sự ngốc nghếch của hắn cho nên thiên phú của hắn sẽ càng thêm nổi bật, muốn nghiên cứu một chuyện sẽ dễ thành công hơn người xung quanh, bởi vì trong lòng hắn không có gì để quan tâm cả.
Nhưng, trong 1 tháng mà học được tất cả mọi thứ trong độc kinh, vẫn khiến Thương Mai rất chấn kinh.
Cô đưa đơn thuốc luyện độc của An Tức Đan cho Hạ Lâm: “Lâm Lâm, đệ xem, nếu như muốn giải độc do những loại độc này chế với nhau thì phải giải thế nào?”
Hạ Lâm nhận lấy, xem kỹ càng, vừa xem vừa dùng tay ra dấu, cái động tác này có chút trẻ con, giống như đang chơi đùa, nhưng bộ dạng của hắn rất nghiêm túc.
Vẽ dấu một hồi, hắn cầm lấy bút viết lại tám loại độc này trên giấy lần nữa, chỉ là thứ tự có chút khác nhau.
Sau khi viết xong, hắn bắt đầu vẽ vòng tròn, vẽ từng cái từng cái, sau khi vẽ xong, viết tên của hai loại độc vào, sau khi viết xong, lại tô, viết xong, lại tiếp tục tô.
Cuối cùng, sau khi bốn vòng đều được tô xong, hắn lại tiếp tục bắt đầu vẽ vòng, tiếp tục viết hai loại độc dược cùng nhau, viết rồi tô, viết rồi tô giống như khi nãy.
Tất cả mọi người đều không biết hắn đang làm gì, giống như là đang vẽ lung tung vậy, Tiêu Thác đánh đầu hắn một cái: “Ngươi làm gì vậy? Bảo ngươi xem mà.”
Thương Mai quát: “Tiêu Thác, không được làm phiền đệ ấy, đệ ấy đang ghép đôi.”
“Ghép đôi gì cơ?” Mộ Dung Khanh hỏi.
Thương Mai làm một động tác tay, bảo mọi người lui ra, để lại một mình Hạ Lâm vẽ.
Sau khi đám người ra ngoài, Thương Mai giải thích nói: “Độc dược có lúc sẽ xuất hiện hình trạng tương sinh tương khắc, hai loại độc dược khác nhau trộn lại với nhau có thể sẽ trung hoà đi độc tính, cũng có thể sẽ sinh ra một loại độc khác, suy rộng ra, ba loại độc dược trộn cùng nhau cũng sẽ như vậy, hắn phải tính toán rất lâu mới có được độc tính cuối cùng mạnh nhất.”
Mộ Dung Khanh rất chấn kinh: “An Nhiên lão vương gia nói hắn mới học độc kinh được 1 tháng thôi đó.”
Thương Mai có chút kiêu ngạo, cũng có chút lo lắng, kiêu ngạo đương nhiên là bởi vì Hạ Lâm sẽ không bị người ta coi là tên ngốc nữa, tên ngốc cũng có lĩnh vực chuyên môn mình thạo. Cái lo lắng là hắn biết dùng độc, nhưng không biết khi nào nên dùng, khi nào không nên dùng, điều này rất nguy hiểm.
Hạ Lâm tính toán, tính toán cả một buổi tối.
Ngày hôm sau, hắn đi ra ngoài hỏi Thương Mai: “Đại tỷ, tỷ cho đệ một viên An Tức Đan đi.”
An Tức Đan bây giờ ở chỗ Mộ Dung Khanh, Thương Mai đi lấy một viên tới, lo lắng mà nói: “Lâm Lâm, đây là thuốc độc, đệ phải dùng cẩn thận chút.”
Hạ Lâm cười: “Đại tỷ, đệ biết là thuốc độc mà.”
Hạ Lâm cầm lấy An Tức Đan đi đến trong sân, hắn lấy rất nhiều chén nhỏ, từng cái từng cái bày biện gọn gàng, sau đó đặt An Tức Đan vào một cái chén trong đó rồi rót nước vào, ngâm tan thuốc ra thì lần lượt đổ vào 16 cái chén.
Sau đó, hắn đi vào viết một đơn thuốc cho Thương Mai: “Đại tỷ, tỷ cho người mua số thảo dược này về, đệ muốn thử.”
Thương Mai nhìn đơn thuốc của hắn một cái, có khoảng 10 mấy loại thảo dược, hơn nữa phân lượng mua khá nhiều, mua cả cân.
“Đệ muốn làm gì?” Thương Mai hỏi.
“Giải độc đó!” Hạ Lâm ngơ ngác mà nhìn cô: “Đại tỷ không phải bảo đệ giải độc sao?”
“À…” Thương Mai gật đầu như một tên ngốc: “Phải rồi!”