Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 245




Quý thái phi nói: “Nghe nói có hơn một trăm người nhiễm bệnh, số người còn lại vì đã tiếp xúc với người bệnh nhưng lại chưa có triệu chứng nhiễm nên đã cho phong tỏa cả thôn rồi.”



Hoàng thái hậu lo lắng nói: “Nhưng những người trong thôn Thạch Đâu cũng thường qua lại với người bên ngoài mà, có ai đang làm ăn ở trong kinh thành không? Nếu có thì cũng lây lan không ai hay biết, chỉ là chưa phát bệnh thôi, nếu đúng như vậy thì bệnh này sẽ lây lan rất nhanh chóng.”



Quý thái phi cũng lo lắng nói: “Hầu hết người thôn này đều làm nông, nhưng cũng có một số làm ăn bên ngoài, tất nhiên bọn họ cũng sẽ tiếp xúc với người khác, nghe nói trong số những người bị nhiễm có mười mấy người bày sạp buôn bán trong kinh thành.”



Hoàng thái hậu hoảng hốt tiếp lời: “Nói vậy có nghĩa là dịch bệnh rất có thể sẽ lây lan trong kinh thành sao? Dân cư trong kinh rất đông đúc, nếu lây lan ở đây thì sẽ càng nguy hơn.”



Quý thái phi thở dài: “Ta cũng đang lo lắng chuyện đó, nếu không thì đã chẳng vội vàng vào cung nói với Người chuyện này làm gì, bệnh dịch này quá nghiêm trọng, bây giờ người trong kinh thành ai nấy đều đang rất hoảng sợ, luôn nghi ngờ người kia có phải là cương thi hay không?”



“Cương thi?” Hoàng thái hậu rất tin Phật, cũng rất tin vào những chuyện ma quỷ thần tiên: “Có khi nào đây là…



Quý thái phi xua tay nói: “Không phải cương thi thật, đó chỉ là một loại bệnh mà thôi.”



“Ngự y cũng bó tay sao?”



Quý thái phi trả lời: ‘Bọn họ nói là hết cách rôi, hay người thử gọi thái y tới hỏi thử xem”



Hoàng thái hậu vội sai Tôn công công: “Mau đi gọi Viện Phán đại nhân tới.”



Tôn công công đáp: ‘Vâng, nô tì sai người đi ngay.”





Hôm nay Viện Phán không tới thôn Thạch Đầu, nhưng cũng có phái hai ngự y đi, một người trong số đó là Lưu ngự y- người từng chữa trị cho Lương Vương hôm đó, lúc trước được Mai phi giữ mạng cho, sau lại được Nghi phi khen ngợi, vậy nên được cho phép ở lại trong cung đoái công chuộc tội, bây giờ xuất hiện bệnh dịch cần có ngự y với điều tra, người mang tội như hắn liên xung phong tình nguyện đi tới đó.



Vậy nên lúc Viện Phán tới nơi thì có dẫn theo Lưu ngự y.



Lưu ngự y quỳ trước mặt Hoàng thái hậu, dường như vẫn còn kinh hãi trước những gì xảy ra: “Hoàng thái hậu, thật sự rất kinh khủng, đám người bị nhiễm như thể điên hết rồi, cứ muốn xông tới cắn người, nếu ty chức không binh lính bảo vệ thì chắc cũng đã bị cắn rồi.”




“Đã điều tra ra đó là bệnh gì chưa?” Hoàng thái hậu hỏi.



Lưu ngự y lắc đầu: “Hoàng thái hậu thứ tội, thân quá vô dụng nên không tra được đó rốt cuộc là bệnh gì, theo triệu chứng bên ngoài thì khá giống bệnh chó dại, nhưng triệu chứng chính của bệnh dại không phải cắn người khác, còn đám người nhiễm bệnh kia chỉ biết cắn người thôi, mắt của bọn họ đỏ như mắt thỏ vậy, rất là đáng sợ, ban đêm gặp phải còn tưởng là ma quỷ nữa.”



Viện Phán nói: “Trước mặt Hoàng thái hậu đừng có ăn nói linh tinh.”



Lưu ngự y nói ngay: “Không, đại nhân, nếu ngài chính mắt nhìn thấy cảnh đó thì sẽ biết ty chức không hề nói quá.”



Hoàng thái hậu nghe thấy Lưu ngự y nói vậy thì cũng sợ hãi trong lòng, rồi bà lại nghĩ tới việc liên tục xảy ra nhiêu chuyện như vậy, với cả con cháu Mộ Dung cũng không đoàn kết, chẳng lẽ là do ông trời tức giận? Muốn thông qua bệnh dịch này để cảnh cáo hoàng gia?



Quý thái phi dường như cũng biết rõ Hoàng thái hậu đang nghĩ gì trong đầu, bà ta thở dài rồi nói: “Bây giờ trong nước nhiều tai họa có lẽ là do dòng họ Mộ Dung chúng ta không đồng lòng, giờ nghĩ lại những chuyện mà muội đã làm trước kia, thật đúng là quá đáng, hơn nữa Tư Trúc đã qua đời rồi, mỗi đêm khi muội nghĩ về chính mình đều cảm thấy bản thân thật sự là tội ác tày trời, nên hôm nay muội vào cung ngoài việc nói chuyện này với tỷ tỷ thì còn là muốn xin lỗi tỷ nữa, muội muội đã làm sai quá nhiều rồi, chỉ mong tỷ tỷ có thể tha thứ cho ta.”



Vẻ mặt Quý thái phi rất chân thành, đôi mắt ngấn lệ, thật sự khiến người khác cảm thấy bà ta đang hối hận, Hoàng thái hậu vốn là một người hay niệm tình riêng, hơn nữa đây còn là muội muội ruột thịt của mình, vì thế bà trả lời ngay: “Ta làm tỷ tỷ sao có thể oán trách ngươi được? Đều đã qua rồi, sau này chỉ cần người một nhà đồng lòng là được thôi.”




Quý thái phi rơi lệ bày tỏ sự hối hận: “Tỷ tỷ rộng lượng, cuối cùng muội cũng biết tại sao tiên đế lại đối xử tốt với tỷ như vậy rôi, muội thật sự không bằng một góc của tỷ.”



Hoàng thái hậu nghe vậy liền trách bà ta: “Suy nghĩ gì đâu không, chuyện đã qua rồi, chúng ta là tỷ muội ruột thịt, lại còn từng hầu hạ tiên đế nữa, vốn hai ta là những người thân thiết nhất, không nên tỏ ra xa lạ lạnh lùng, hơn nữa hiện giờ A Khanh đang là Nhiếp Chính Vương, tuy trên danh nghĩa muội là quý phi, nhưng chúng ta cũng như nhau thôi, thay vì ngồi đây bàn chuyện ai đúng ai sai, ai tốt ai xấu thì chẳng thà chúng ta hãy suy nghĩ thật kỹ xem có cách nào để diệt trừ tai họa này, giúp cho A Khanh.”



Quý thái phi lại thở dài nói: “Bây giờ làm gì có cách nào chứ? Ngự y cũng đã nói là hết cách rôi, trừ khi là có thân y giáng thế.”



Hoàng thái hậu nghe thế thì bỗng nảy ra một ý: “Không biết Thương Mai có cách nào hay không?”



Quý thái phi giật thót: “Nàng ta sao?” Rôi bà khoát tay nói: “Không được, khoan hãy bàn tới chuyện nàng ấy có bản lĩnh chữa bệnh này không, cho dù có thật thì nàng ấy cũng là thiên kim phủ thừa tướng, sao có thể đi tới vùng bệnh dịch được chứ? Nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì ta biết tìm đâu ra một đứa con gái để đến cho thừa tướng chứ?”



Hoàng hậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngươi nói có lý, hơn nữa Đại Chu của chúng ta có Cục Huệ Dân, có ngự y, có nhiều đại phu xuất sắc như vậy, sao có thể để một nữ nhân đi tới ổ dịch được, nếu để nước khác biết thì chắc chắn sẽ cười nhạo chúng ta.”




“Đúng vậy.” Quý thái phi liếc Lưu ngự y một cái rồi nói.



Lưu ngự y quỳ xuống: “Hoàng thái hậu, Quý thái phi, thân có chuyện này không biết nên nói hay không.”



Hoàng thái hậu bực bội nói: “Tới nước này còn gì mà không nói được? Cứ nói đi.’



Lưu ngự y nói: “Vâng, thân lại cho rằng ý kiến của Hoàng thái hậu rất hay, tuy đại tiểu thư nhà họ Hạ là nữ tử, nhưng khả năng y thuật của nàng ta ai cũng công nhận, lúc trước Lương vương lên cơn, chúng thần đều phải bó tay cả, vậy mà đại tiểu thư chỉ cần vài ngày thôi là đã khiến Lương vương khỏe mạnh trở lại, sau đó khi Vương gia bị thương thì cũng nhờ có đại tiểu thư chữa trị, nghe nói lúc trước mắt của Đan Thanh huyện chúa không thể nhìn được, bây giờ cũng đã khỏi rồi, đây đều là nhờ vào đại tiểu thư cả, Đại Chu chúng ta cũng không có mấy người tài giỏi được như nàng ta, tuy đúng là không nên để một nữ tử tiến vào ổ dịch, nhưng nếu đại tiểu thư có cách thật, vậy thì có thể khống chế dịch bệnh rồi, như vậy sẽ cứu được hơn bảy trăm người trong thôn Thạch Đầu, chuyện này là hoàn toàn có lợi cho Đại Chu.”




Hoàng thái hậu cũng hơi dao động rồi, nhưng bà vẫn cứ cảm thấy để một nữ tử đi vào vùng dịch thật sự không ổn chút nào.



“Để sau rồi nói, biết đâu các người sẽ nghĩ ra cách khác.” Hoàng thái hậu nói.



Quý thái phi cũng chêm lời: “Đúng đó, đợi một khoảng thời gian xem sao, ngự y không có cách thì biết đâu đại phu của cục Huệ Dân sẽ có cách. Đâu thể nào để một nữ tử đi vào ổ dịch được, để người ta biết chuyện còn sẽ cho rằng Đại Chu này chẳng còn ai được việc đó chứ”



Sau khi đi khỏi cung của Hoàng thái hậu, Quý thái phi liên lệnh cho A Phúc: “Ngươi mau đi hẹn lão phu nhân tối nay gặp nhau ở Tụ Hiên Cư”



“Tuân lệnh!” A Phúc đáp lại bà rồi quay người rời đi.



Trong Tụ Hiền Cư.



Đêm nay lão phu nhân chậm rãi tới muộn, để Quý thái phi phải đợi tâm nửa canh giờ.



Nhưng Quý thái phi cũng không bực dọc gì, khi lão phu nhân bước vào Quý thái phi còn tự mình rót trà.



“Lão phu nhân không ra tay thì thôi, vừa ra tay là kinh động thiên hạ.” Quý thái phi mỉm cười nói.