Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 244




Tô Thanh cũng rất thoải mái: “Được thôi, chỉ cần có thể giúp được Vương Du thì tôi chịu hết.”



Tô Thanh ngồi xuống, Thương Mai bắt đầu tiến hành châm cứu, thứ tự cũng hệt như Vương Du, bắt đầu từ thân đình, đến Phong Trì, và khi đến lượt huyệt Dương Bạch thì Tô Thanh đột nhiên đứng dậy.



Hắn lắc lắc đầu, vẻ mặt đầy thắc mắc.



“Sao vậy?” Thương Mai hỏi.



Tô Thanh từ từ ngồi xuống, trông hắn ta có vẻ ngơ ngác: “Có một cảm giác rất lạ.”



“Cảm giác như thế nào?” Thương Mai vội hỏi lại.



Tô Thanh ngẩng đầu nhìn cô: “Giống như trong đầu có gì đó giật lên vậy, sau đó ta cảm thấy rất lạ.”



“Lạ sao?” Thương Mai nghỉ hoặc nhìn hắn, xem ra thuật phi châm kích thích các huyệt này sẽ khiến cho cơ thể phản ứng lại.



Khuôn mặt Tô Thanh hơi đỏ lên: “Ừ, đúng vậy, một cảm giác rất lạ, nhưng không sao cả, chỉ trong chớp mắt thôi.”



Thương Mai ngạc nhiên nhìn hắn: “Hay ngươi cứ nói thử đi, là cảm giác gì? Có lẽ sẽ giúp ta hiểu ra chút gì.”



Tô Thanh mất tự nhiên trả lời: “Rất khó tả, cũng chỉ trong thoáng chốc thôi.”



Thương Mai có vẻ thất vọng, cứ tưởng từ thân đình tới Phong Trì sẽ có điểm đặc biệt nào đó, nhưng Tô Thanh lại không thể miêu tả được cảm giác kia, vậy nên cô cũng không có cách nào nghiên cứu được.



Nhưng nói gì thì nói, nếu đã xuất hiện phản ứng tức thời thì đã chứng minh được một điều đó là hoặc hệ thần kinh hoặc tế bào não đã bị kích thích, cô phải quay về xem lại thuật phi châm thôi.



Sau khi đóng kinh mạch cho Vương Du xong thì cô câm hòm thuốc lên, miệng nói: “Hai ngày này không cần nhốt hắn trong lông sắt đâu, hắn sẽ không tỉnh dậy, ta sẽ quay về xem kỹ sách và suy nghĩ kỹ lại, hai ngày sau sẽ tới đây lần nữa.”



“Ngươi có chắc chắn không?” Tô Thanh hỏi.





Thương Mai thở dài: “Không quá chắc chắn, Tô Thanh, ngươi đừng hy vọng quá nhiều, lúc nãy chẳng qua ta chỉ phát hiện chút manh mối thôi.



Có thể không thể thu được gì thêm từ thuật phi châm rồi, chỉ mong có thể tìm ra kết quả ở bên phía Nghiêm Vinh.



Thương Mai vừa định đi khỏi thì lại thấy thị vệ của Tô Thanh vội vã tiến vào: “Tướng quân, đã điều tra ra rồi, bên thôn Thạch Đâu có bệnh dịch, hiện vương gia đang phái người tới phong tỏa.”



“Bệnh dịch?” Tô Thanh hoảng hốt hỏi: “Sao lại có bệnh dịch ở thôn Thạch Đâu chứ?”



“Sáng nay lão phu nhân của phủ tướng quân đến viếng am Thạch Đâu trên núi Thạch Đầu phát hiện ra chuyện này, lúc lão phu nhân quay về liền nói cho Tướng gia biết, ngay sau đó Tướng gia liên triệu tập các đại thân cùng báo cho vương gia biết.” Thị vệ trả lời.




“Là do lão phu nhân phủ Thừa tướng phát hiện sao? Tô Thanh nhìn về phía Thương Mai, đoạn hắn lại hỏi: “Là dịch gì? Sao trước đó không nghe người của cục Huệ Dân báo gì hết vậy?”



Thị vệ nói: “Bọn họ không hề biết chuyện này.”



“Thôn Thạch Đâu chỉ cách kinh thành không tới năm dặm thôi, vậy mà cục Huệ Dân lại không hay biết gì cả, đó là dịch gì vậy?”



Thị vệ nhìn Thương Mai rồi nói: ‘Là bệnh giống của Vương Du.”



Vẻ mặt của Tiêu Thác và Tô Thanh đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm nghị: “Là bệnh cương thi?”



Thương Mai nhíu mày, bình thường nếu không có việc gì thì lão phu nhân đều ở nhà cả, bà ấy cũng không tin Phật, tuy thỉnh thoảng có niệm mấy câu A Di Đà Phật, nhưng mỗi khi bà ta niệm câu đó cũng chính là lúc có ý đồ đen tối.



Hơn nữa nếu bà ta muốn đi lễ Phật thì trong cung đâu thiếu gì các ngôi chùa nổi tiếng, cần gì phải ra khỏi thành đi đến một cái am nhỏ chứ? Đã vậy còn trùng hợp phát hiện ra bệnh dịch ở thôn Thạch Đâu nữa.



Thật đúng là trùng hợp quá.



Tuy tin tức về bệnh dịch trong thôn Thạch Đâu đã được phong tỏa, nhưng rồi vẫn được lan truyền đi, mọi người trong kinh ai nấy đều đang rất hoảng sợ.




Sau khi quay về phủ tướng quân thì Thương Mai lại đọc thuật Kinh Châm một lát, xong cũng không thể nghĩ ra rốt cuộc hiệu quả trị liệu của việc dùng Phi châm đi một lượt các huyệt trên đầu là gì.



Lại nghĩ đến dịch bệnh trong thôn Thạch Đâu, cô lo lắng đó chính là một âm mưu, vì vậy nên hắn mới không còn lòng dạ gì để làm việc khác.



Lúc này hẳn hắn đang rất phiền lòng nhỉ? Lúc trước hắn còn nói là bệnh dịch cương thi này đã được kiểm soát, trừ Vương Du ra thì không còn ai bị lây nhiễm nữa.



Vậy mà bây giờ dịch bệnh lại bùng nổ ở thôn Thạch Đầu, khoảng cách so với kinh thành tương đối gân, nếu chuyện này mà không xử lý tốt thì chắc chắn sẽ dẫn đến khủng hoảng.



Đúng thật Mộ Dung Khanh bây giờ đang rất phiền lòng, hôn may lâm triêu Hạ thừa tướng xin nghỉ không đến, vậy mà vào lúc sắp bãi triêu lại xông vào điện báo tin bệnh cương thi xuất hiện trong thôn Thạch Đâu, đã có nhiều người trong thôn bị lây nhiễm, xuất hiện triệu chứng căn người.



Thôn Thạch Đầu vốn chính là nguồn lây nhiễm, trước đó cũng đã phái người tới đóng giữ ở đó rồi, nhưng sau khi khống chế được bệnh thì những người đó cũng rời khỏi, không ngờ vừa đi mấy hôm lại tạo thành tai họa như vậy.



Hơn nữa chuyện này không thể xử lý âm thâm được, vì Hạ thừa tướng đã bẩm báo mọi chuyện ngay trước mặt văn võ bá quan, vậy nên hắn phải phái người đi phong tỏa thôn ngay lập tức.



Cùng lúc đó, Mộ Dung Khanh cũng đã phái người của cục Huệ Dân và ngự y vào thôn, kèm theo đó là một đội quân khoảng hai, ba trăm người để bảo vệ cho sự an toàn của đại phu và ngự y.



Thật ra thì Mộ Dung Khanh thừa biết có phải ngự y và đại phu của cục Huệ Dân đi thì cũng vô dụng thôi, quân y đã từng tiếp xúc với bệnh này rồi, có thể nói là hoàn toàn không có cách nào trị được.



Nhưng dù sao cũng phải làm cho có, hắn cũng cảm nhận được đây có vẻ là một âm mưu, lúc trước khi bệnh này truyên trong quân đội, hắn cho rằng bọn họ muốn để quân đội nhiễm bệnh, nhưng giờ nghĩ lại thì hắn lại thấy có một khả năng khác nữa.




Dùng việc xuất hiện bệnh cương thi trong quân đội để thu hút sự chú ý của hắn, sau đó lại lặng lẽ ủ bệnh này trong kinh thành, một khi bệnh dịch bùng nổ trong nhân dân, nếu triều đình không có cách giải quyết thì sẽ khiến lòng dân lung lay.



Vậy nên hản buộc phải cách ly thôn Thạch Đâu để tránh sự lây lan của dịch bệnh.



Đồng thời cho Tề tướng quân đi kiểm tra khắp thành, một khi xuất hiện triệu chứng đáng ngờ thì sẽ báo lại ngay, hắn cũng đã gửi tin tức tới các phủ các châu, yêu câu bọn họ chú ý tới căn bệnh cương thi này.’



Mộ Dung Khanh rất đau đầu, đây rõ ràng là một âm mưu đã được bàn tính từ lâu, nhưng hắn lại không thể tìm được chứng cứ.




Để điều tra nguồn gốc của bệnh cương thi này, hắn đã phái người tới Đảo người điên một chuyến.



Lúc trước có tin báo rằng Hạ thừa tướng đã sai người đưa một bệnh nhân trên Đảo người điên quay về, nếu chuyện này là sự thật vậy có thể xác định được nguồn gốc của bệnh này là từ Đảo người điên.



Lúc trước Hạ thừa tướng sai một vị đại phu trong cục Huệ Dân đi đón người bệnh từ đó về, vị đại phu đó vài ngày trước cũng đã nhiễm bệnh rồi qua đời, bây giờ chẳng còn manh mối nào, không thể vạch trần tất cả là do Hạ Hòe Quân làm được.



Mộ Dung Khanh bực bội vô cùng, chuyện này đã rối ren lâu lắm rồi, vẫn chưa được giải quyết nữa, bây giờ dịch lại bùng nổ trong nhân dân, không cần nghĩ cũng biết hậu quả của việc đó sẽ nghiêm trọng đến nhường nào.



Hiện ngự y và đại phu của cục Huệ Dân đang hội chẩn, một ngày sau bọn họ mới quay lại.



Hết cách rồi.



Thậm chí còn không biết được đây là bệnh gì, từ đâu đến, cũng không biết con đường lây nhiễm trừ bị cắn ra thì còn gì không nữa.



Chuyện này Hoàng thái hậu cũng biết đến.



Lúc Quý thái phi vào cung thỉnh an đã nói chuyện này với Hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu nghe thấy hiện đang có bệnh dịch nghiêm trọng như vậy thì vô cùng kinh hoàng.



“Đây rốt cuộc là bệnh gì? Kẻ bị nhiễm sẽ cắn người khác sao?”



Quý thái phi trả lời: “Thần thiếp không biết, đại phu của cục Huệ Dân và Ngự y đều tới đó, đều bó tay cả, bị nhiễm sẽ giống cương thi vậy, sẽ đi căn những người khác.”



“Trong thôn Thạch Đâu có bao nhiêu người?” Hoàng thái hậu hỏi Tôn công công.



Tôn công công trả lời bà: ‘Bẩm Hoàng thái hậu, trong thôn có khoảng bảy trăm ba mươi lắm người, xem như là một thôn tương đối đông.”



“Hơn bảy trăm người này đều nhiễm bệnh sao?”