Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 223: Làm quen một chút




Thương Mai năm xuống, hai tay gối đầu, hai mắt đen láy nhìn hắn: “Mộ Dung Khanh, ta đột nhiên nhớ đến một chuyện.”



“Chuyện gì?” Mộ Dung Khanh nhìn nàng, khi cô trầm tĩnh lại trông rất đẹp, cũng không để ý đến cách xưng hô của cô.



“Vì sao Lễ Thân Vương lại nuôi chó vậy?”



Mộ Dung Khanh kéo cô dậy, xoa mặt cô: “Đừng đánh trống lảng, nói mau, sao lúc nãy nàng lại cười.”



Thương Mai đẩy tay hắn ra: “Đừng làm hư kiểu tóc của ta, hôm nay tự búi tóc đó, đẹp không?”



“Đừng đánh trống lảng!” Mộ Dung Khanh tức giận.



“Không đánh trống lảng mà,” Thương Mai duỗi tay chỉnh tóc lại, nói thầm: “Chỉ cảm thấy ta cẩn thận trang điểm đẹp như thế này, người lại không nhìn cái nào, trong lòng hơi khó chịu.”



“Nói không hả, nàng có nói không hả?” Mộ Dung Khanh thô lỗ túm chặt lấy nàng, giận dữ nói.



Thương Mai chớp mắt, yên lặng nhìn hẳn gọi: “ương gia!”



Không khí có hơi kỳ lạ, Mộ Dung Khanh nhìn hai mắt cô, dời xuống đôi môi đỏ của cô, đầu óc có hơi xúc động: “Cái gì?”



“Cái tay kia của người, có thể di chuyển sang nơi khác không!” Thương Mai liếm môi nói.



Mộ Dung Khanh cúi đầu, mới kinh ngạc phát hiện ra tay của hắn đang chạm vào ngực cô, đột nhiên đẩy cô ra, ghét bỏ nói: “Chạm vào như thế mà lại chẳng có tí cảm giác gì, giống hệt một người nam nhân, Hạ Thương Mai, nàng có dáng người không đó?”



Thương Mai nói thầm: “Ta còn đang phát triển cơ thể.”



Mộ Dung Khanh liếc xéo cô: “Không biết xấu hổ.”



“Mộ Dung Khanh!”



“Gọi Vương gia!”



“Vương gia Mộ Dung Khanh!”



“Gọi Vương gia, không được phép gọi tên húy của bổn vương!”





Thương Mai ngước cằm, nhìn chằm chằm hắn: “Đêm khuya tĩnh lặng, ta có một đề nghị!”



“Đề nghị gì?” Mộ Dung Khanh đề phòng nhìn cô.



Thương Mai ghé sát vào người hắn: “Không bằng, chúng ta ra ngoài uống rượu đi!”



“Uống rượu.” Mặt Mộ Dung Khanh thả lỏng: “Nàng uống được sao?”



Thương Mai nhìn hắn, gật đầu thật mạnh: “Tửu lượng của ta rất tốt.”



Có thể làm hắn quên mất đau khổ lúc nãy, thật tốt, hy vọng hắn luôn có trạng thái nhẹ nhàng như thế này, như vậy, cô say cùng hắn một đêm thì đã sao chứ?



“Đi đâu uống?”



Mộ Dung Khanh “Đến dòng suối nhỏ cạnh Kinh Giao đi.” Nơi đó có thể làm bọn họ không cần kiêng dè gì mà say mèm một trận.



Mộ Dung Khanh nắm cô dậy: “Đứng lên, thay quần áo!”



Thương Mai nhanh nhẹn chạy đến, chui ra sau bình phong thay quần áo, mang một đôi giày thêu, trong tay cầm đèn lồng, lấy theo đá đánh lửa rồi lén lút chạy ra ngoài cùng hắn.



Hắn cưỡi ngựa đến, không có ngựa dư, hai người cũng cưỡi một con, vào quán rượu trong thành mua rượu xong, chạy nhanh ra khỏi thành.



Lúc ra khỏi thành, Mộ Dung Khanh bảo nàng xoay mặt giấu vào lòng ngực hắn, lấy lệnh bài ra đưa cho binh lính trông thành, binh lính trong thành thấy lệnh bài của Nhiếp Chính Vương, vội vàng mở cửa thành cho đi.



Đi đến dòng suối nhỏ, Thương Mai thắp đèn lông lên để sang một bên, sau đó mỗi người một bầu rượu, ngồi trên tảng đá lớn.



Thương Mai có vẻ rất vui, tuy đêm nay chắc chắn không phải là một ngày nên vui vẻ, nhưng trong lòng cô lại rất thả lỏng, bởi vì từ lúc cô đến cổ đại đến giờ, đây là lần đầu tiên chính thức đi chơi.



Mộ Dung Khanh giống như cũng quên mất nhưng đau buồn vì cái chết của Tư Trúc cô cô, chạm bầu rượu cùng cô, ngửa đầu uống một ngụm.



Thương Mai cũng uống một ngụm, rượu cay xè chảy dọc theo cuống họng, giống như bị lửa đốt, sau khi đốt xong, mặt cũng bắt đầu nóng lên, thần kinh căng chặt cũng thả lỏng lại.



Thương Mai gối đầu lên vai hắn, ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời sau khi trải qua một cơn mưa to, sao đã trốn đi hết, ánh trăng mờ nhạt, cô hít thật sâu, vô cùng thoải mái, giống như không khí cũng ngọt lịm.




“Lâu lắm rồi ta không có thả lỏng như thế, kính buổi tối gió mát trăng mờ này một ly!” Thương Mai giơ bầu rượu lên, cười khặc khặc khặc.



“Ngốc à?” Mộ Dung Khanh gõ đầu cô: “Chỉ chạy ra uống ly rượu thôi, có cần vui đến thế không?”



“Vui” Thương Mai quay đầu nhìn hắn, hai mắt sáng lấp lánh.



Trộm được nửa ngày thảnh thơi trong cuộc sống bộn bề, cảm giác này, đúng là rất thoải mái.



Mộ Dung Khanh cũng đã hơi say, ở trong phủ đã uống hết vài cân rượu rồi mới đến tìm Thương Mai.



Khi nhìn một người bằng đôi mắt say lờ đờ luôn sẽ cảm thấy rất đẹp. Hắn cũng rất thích nhìn gương mặt của Thương Mai đầy nụ cười, duỗi tay ôm vai cô kéo vào trong lòng hắn: “Hạ Thương Mai, nàng thật xấu, nhưng cười lên lại rất đẹp.”



Ừm, đầu tiên là đạp cho một phát, sau đó lại cho chút ngon ngọt, đúng là tác phong từ trước đến giờ của hắn.



Nhưng mà nói cô xấu, cô rất không phục.



Cô đối mặt với hắn, mặt mày nghiêm túc: “Ta xấu chỗ nào?”



Rõ ràng vô cùng đẹp, có đôi khi soi gương đều cảm thấy gương mặt này được trời cao ban ân.



Hắn dùng ngón tay lướt qua mặt cô: “Trần không rộng, lông mày không đủ đen, mắt vừa to vừa vô thần, không đủ anh dũng, mũi bé xíu không đủ rộng rãi, miệng không đủ lớn không thể ăn nhiều thứ, ngực lép đến mức gần như không có…”




“Câm miệng!” Thương Mai nghiến răng nghiến lợi nói: “Người nhận xét xong, từ trên xuống dưới của ta chẳng có điểm nào tốt cả.”



Hơn nữa hắn nói cái gì mà trán không rộng này nọ có ích lợi gì chứ, đều dùng để hình dung đàn ông.



“Nhưng nàng không cần tự ti, bổn vương thích là được.” Mộ Dung Khanh nghiêm túc nói.



“Ta cảm ơn người nha!” Thương Mai trừng mắt nhìn hắn, khóe môi lại nhịn không được mà hơi cong lên, hắn thích? Là cái thích mà cô nghĩ sao? Xin ủng hộ team truyện one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyên.one



Mộ Dung Khanh nhìn khóe miệng cong lên của cô, trong lòng có gì đó hơi lóe lên, hành động nhanh hơn cả suy nghĩ, đã đè lên đó.



Ngay khoảnh khắc bốn cánh môi dán vào nhau, đầu óc của hắn lại trở nên tỉnh táo, muốn rời đi, nhưng sự mềm mại ấm áp của đôi môi cô đã hấp dẫn hắn, có chút không nỡ.




Đầu óc Thương Mai trống rỗng, sau đó ý thức được suy nghĩ có chút kháng cự của hẳn, cô lập tức duỗi tay ôm lấy cổ hắn, muốn trốn? Muộn rồi!



Thương Mai cảm thấy đối thủ chắc chắn không có kỹ xảo gì, chỉ dựa theo bản năng. Nhưng mà cô lại càng không có kỹ xảo, tất cả đều đi theo tiết tấu của hắn, đương nhiên, cô giả vờ thôi.



Khi ở hiện đại cô cũng rất đẹp, lại không phải loại mọt sách, sao có thể không có một tình yêu vào lứa tuổi thanh xuân chứ?



Tiêu chuẩn thấp nhất của tình yêu thời đại học là hôn môi, tiêu chuẩn cơ bản nhất là mướn phòng làm mấy chuyện xấu hổ, còn tiêu chuẩn cao cấp nhất nghe nói là có vài đối thủ, nhưng mà… Bỏ đi, dù sao tình yêu đại học đối với cô chỉ dừng lại ở tiêu chuẩn thấp nhất là hôn môi thôi, không có tư cách gì mà bàn đến tiêu chuẩn cao nhất.



Thật lâu sau hai người mới tách ra, hơi thở hai người đều hơi dồn dập.



Trần vẫn đang chống trán, cảm giác thân mật này rất tốt, rất thoải mái.



“Lúc nãy nàng túm tóc bổn vương rất đau.” Mộ Dung Khanh oán giận.



“Ta không có túm tóc người mà.”



“Có, nàng nhìn tay của nàng đi.”



Thương Mai nhìn bàn tay, thật đúng là có mấy sợi tóc, xem ra lúc nãy cô sợ hắn chạy trốn nên hơi mạnh tay một tí.



“Ừm, lần đầu tiên chắc chắn là có hơi hồi hộp.” Thương Mai ngượng ngùng nói.



“Vậy làm thêm vài lần có phải là sẽ đỡ hơn không?” Mộ Dung Khanh nhìn cô hỏi, ánh mắt hơi mịt mờ.



Thương Mai ngẩng đầu nhìn hắn, liếm môi: “Chuyện này, quen tay hay việc, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.”



“Vậy… lại làm quen thêm chút nữa?”



Thương Mai kéo đầu hắn qua: “Nói nhảm làm gì?” Trực tiếp ấn qua.



Mộ Dung Khanh cảm thấy móng tay của cô bấm vào cổ hắn, đau nhói, đúng là một nữ nhân thô lỗ!