Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 222: Ta không cười




Nửa đêm, Thương Mai còn đang trằn trọc trên giường, không ngủ được. Lúc mới bắt đầu cuộc sống ở cổ đại, cô luôn thiếu ngủ, luôn mệt mỏi chạy đi chạy lại. Nhưng bây giờ từ từ đi vào quỹ đạo, cô lại bắt đầu mất ngủ.



Ký ức của nguyên chủ Hạ Thương Mai vẫn luôn xông vào đầu óc cô lúc đêm khuya, xen lẫn vào thù hận của cô.



Ngoài cửa sổ có tiếng động. Cô bật dậy.



Du ma ma còn đang trong cung chưa quay về, Tiểu Khuyên đang hầu hạ trong phòng của mẹ, Đao Lão Đại không có lệnh sẽ không bước vào phòng trong, càng sẽ không đứng trước cửa phòng riêng của cô.



“Ai?” Thương Mai cảnh giác hỏi.



“Nàng mở cửa ra, hoặc là bổn vương tông cửa vào.” Ngoài cửa sổ vàng lên giọng nói trầm thấp.



Thương Mai ngẩn ra, là hắn? Đêm hôm khuya khoắt đến đây làm gì? Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi?



Thương Mai vội vàng mở cửa sổ, lui ra sau, cô còn chưa đứng vững thì một bóng đen đã bao trùm lấy cô, cô cứ như thế mà bị cuốn vào một cái ôm áp rộng lớn, mùi rượu xộc vào mũi, kèm theo tiếng hít thở nặng nề áp lực của hẳn…



“Có chuyện gì thế? Người uống rượu?” Trong lòng Thương Mai hoảng hốt, chưa bao giờ thấy hắn như thế này cả, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?



“Đừng hỏi, đừng nói gì hết!” Hơi thở của hắn mang theo mùi rượu nồng nặc phả lên đỉnh đầu cô, giọng nói vẫn mang theo vẻ áp lực không nói nên lời.



Thương Mai đoán thầm trong lòng, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì. Cô không hỏi nữa, mà duỗi tay ôm lấy hắn, vùi đầu vào ngực hắn, chịu đựng không nói gì.



Hắn thở rất gấp, khắp người tràn đầy hơi thở đau thương, cho dù hắn không nói gì, Thương Mai vẫn có thể cảm nhận được cơ thể hắn đang nhuộm đầy vẻ bi thương.



Cô rất sợ, sợ đến không nói nên lời, dạo gần đây có quá nhiều chuyện tranh đấu thị phi vây quanh bọn họ, gần như mỗi ngày đều có tình huống mới.



Cô thật sự không dám tưởng tượng, chuyện gì có thể làm hắn gần như sụp đổ thế này. Thật lâu sau, hắn mới buông nàng ra.



Thương Mai nhìn gương mặt hắn, vô cùng tiêu tụy, môi khô nứt, người như mất hồn.



“Ta rót cho người ly nước!” Thương Mai xoay người rót cho hắn một ly nước, nước đã lạnh ngắt, nhưng hắn vẫn uống cạn.



Hắn cầm ly ngôi xuống, nhìn cô, không đầu không đuôi nói một câu: “Người phụ nữ từng yêu bổn vương nhất đã chết rồi.”



Thương Mai chấn động, không lẽ đang nói Nhu Nhi? Cô cũng đau lòng thay cho hắn, nhưng lại không nghĩ được nên an ủi hắn như thế nào, chỉ đành nói: “Nén bi thương, người chết không thể sống lại.



Mộ Dung Khanh tựa lưng vào ghế, điều chỉnh đến một tư thế thoải mái nhất: “Nàng đi ngủ đi, bổn vương ở chỗ này yên tĩnh một lúc.”




Phủ Nhiếp Chính Vương đã làm hắn không thể thở nổi, hắn không thể không trốn đi.



“Ta ngôi cùng người.” Thương Mai nói, chắc là hắn rất yêu cô nương gọi là Nhu Nhi kia đi? Tuy trong lòng có hơi đau đớn, nhưng mà bọn họ vẫn không thể nào tự quyết định hôn sự của bản thân, hắn cũng chưa bao giờ nói thích cô, từ trước đến giờ bọn họ cũng chỉ có thể dùng vui vẻ ở chung để hình dung thôi.



Lúc trước cô cũng không biết hắn thích cô nương Nhu Nhi đến như thế, nếu biết, có lẽ sẽ thu lại chút tình cảm về. Bi thương lan tỏa khắp bầu không khí yên tĩnh, buồn bã không nói nên lời, hai người đều không nói gì, Mộ Dung Khanh nhắm mắt lại, nhưng Thương Mai biết hắn vẫn chưa ngủ, vì lông mi của hắn vẫn luôn run rẩy.



Trần hắn nổi đầy gân xanh, có thể thấy đầu óc đang vận chuyển liên tục, hơn nữa có lẽ bệnh đau đầu của hắn lại tái phát, bởi vì hắn luôn vô thức nhíu mày lại.



Thương Mai đi qua, duỗi tay xoa vùng giữa mày của hắn, nói nhỏ: “Thả lỏng, mọi chuyện sẽ tốt thôi.”



Hơi ấm ngón tay vẫn luôn xoa giữa mày rồi chạy đến huyệt thái dương, rồi lại từ huyệt thái dương ấn khắp cả trán, dưới ngón tay của cô, vẻ mặt của hắn cũng dân thả lỏng lại.



Thật lâu sau, hắn nắm chặt tay cô, để cô đi đến trước mặt hắn, đôi mắt đầy đau đớn, giọng điệu tan vỡ: “Thương Mai, hứa với ta, sau này cho dù gặp được chuyện gì thì cũng nhất định phải nghĩ đến chuyện sống sót đầu tiên.”



Thương Mai gật đầu: “Ta biết, bây giờ mỗi một việc ta làm đều chỉ vì muốn sống tốt.”



“Cho dù có thế sống tốt hay không, trước hết là cần phải sống, chỉ khi còn sống mới còn hy vọng.” Mộ Dung Khanh nhấn mạnh.




“Được!” Thương Mai duỗi tay vuốt ve gương mặt hắn, trong lòng có chút đau đớn, xem ra người đã chết kia rất quan trọng đối với hắn.



“Ngủ một chút được không?” Thương Mai hỏi khẽ.



Mộ Dung Khanh nhìn cô, cuối cùng từ từ gật đầu nói: “Được!”



Giống như khi ở ngôi nhà tại Kinh Giao, hai người ngủ cùng một giường.



Tay cô vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay hắn, hai tiếng hít thở gân như hòa làm một.



“Bổn vương không sao!”



Im lặng một lúc lâu, Mộ Dung Khanh đột nhiên nói.



Thương Mai nghiêng đầu nhìn hắn, gương mặt của hắn dưới ánh sáng mờ nhạt trông lạnh như băng: “Có một số việc rất khó có thể tiếp thu, nhưng cũng chỉ có thể tiếp thu, bởi vì rồi người sẽ biết những đau khổ lúc này thật ra chẳng là gì cả, còn có rất nhiều bi kịch vượt ngoài sức tưởng tượng của người đang chờ người, mà trên đời này, bi kịch lớn nhất chẳng có gì khác chuyện bị người thân nhất trên đời tính kế, bán đứng hoặc tổn thương.”



“Ở một trình độ nào đó, ta và người rất giống nhau.” Thương Mai nhìn đỉnh giường nói.




“Nàng muốn nói chúng ta là đồng bệnh tương liên sao? Bản thân của cái câu này cũng đã rất đáng buồn rồi.”



Thương Mai im lặng một lúc, sau đó mới nói: “Đúng vậy, rất đáng buồn, nhưng vẫn phải tiếp thu.”



“Tư Trúc cô cô đã chết, bà ấy vì ta mà hạ độc chủ nhân của bà, bị chủ nhân của bà giết chết.” Mộ Dung Khanh yên lặng nói, giọng nói nhuộm đẫm cảm giác đau buồn không nói nên lời: “Chuyện đáng buồn nhất là, Tư Trúc cô cô vì không muốn để mẫu thân của ta làm tổn thương ta nên mới giết chết mẫu thân ta.”



Thương Mai khiếp sợ, hắn đang nói Tư Trúc cô cô sao? Cô nhớ rõ người phụ nữ kia, bà luôn đứng bên cạnh Quý Thái phi, chưa từng nói gì.



Chết rồi?



Bà ấy hạ độc Quý Thái phi? Bà ấy là trung? Cô vẫn luôn cho rằng bà ấy là gian.



Vậy có phải là, tối nay hắn cũng không phải đang đau lòng vì Nhu Nhi đúng không?



“Sao nàng lại cười?” Mộ Dung Khanh đột nhiên tức giận hỏi.



Thương Mai ngẩn ra, đột nhiên duỗi tay kéo khóe môi hơi cong lên xuống, xoa mặt thật mạnh: “Cười sao? Không cười, những lúc ta muốn khóc đều như thế, đau lòng thay cho người, Tư Trúc cô cô nhất định rất yêu người.”



“Ta nhìn thấy, lúc nãy nàng đang cười.” Mộ Dung Khanh nhìn chằm chằm cô, có vẻ rất tức giận.



Thương Mai lắc đầu chối: “Không thể nào, người đang kể cho ta nghe chuyện buôn như thế, sao ta lại cười được? Ta buồn còn không kịp nữa mà.



“Bổn vương không mù.” Mộ Dung Khanh ngôi dậy, xốc chăn định bỏ đi, hắn nhìn thấy Hạ Thương Mai cười, chuyện này làm hắn cảm thấy rất nhục nhã, rất tức giận.



Thương Mai duỗi tay túm hắn lại, chán chường nói: “Xin lỗi, ta không cố ý, ta chỉ là… chỉ là không thể khống chế được, ta cũng không biết ta đang cười.”



“Ý của nàng là khi nàng nghe được Tư Trúc cô cô chết thì nàng không thể khống chế được mà bật cười?” Mộ Dung Khanh thật sự không dám tin vào hai tai của hắn nữa, tình yêu đối với cô lập tức biến thành giận dữ.



Thương Mai ngập ngừng nói: “Không phải, ta tuởng là, lúc đầu ta không biết người chết là Tư Trúc cô cô, ta tưởng là, là ý trung nhân của người, người nói là người phụ nữ yêu người nhất đã chết.”



Hắn không thể hiểu nổi mà nhìn cô: “Ý trung nhân gì chứ? Bổn vương có ý trung nhân lúc nào?”



“Nhu Nhi đó!” Thương Mai nắm chăn: “Lúc trước không phải người còn đưa cho ta quần áo của nàng ấy sao?”



Mộ Dung Khanh nhìn nàng: “Ý của nàng là, lúc nãy nàng nghe được bổn vương không có ý trung nhân, cho nên nàng mới cười?”