Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 189: Thứ ngài ấy muốn, ta cho không nổi




Lão phu nhân đưa tay ra ấn xuống: “Trước tiên, con đừng lo lắng quá. Liên Thị muốn trở về thì cứ để cho nàng ta trở về, sớm muộn gì nàng ta cũng phải trở về. Nàng ta trở về vào đêm tân hôn của con thì người khó chịu là nàng ta chứ không phải là con. Tiếp đó, nếu con thật sự muốn ở trong Hạ Chí Uyển, ta sẽ tìm đủ mọi cách để nàng ta chuyển ra ngoài, con cứ yên tâm đi.”



Tây Môn Hiểu Nguyệt cũng cảm thấy những lời Lão phu nhân nói rất có lý. Hôm nay là ngày thành hôn của mình, nếu Liên Thị muốn trở về để tự chuốc lấy khổ sở, khó chịu thì cứ để bà ta trở về.



Còn nàng ta thích ở Hạ Chí Uyển hay không lại là một chuyện, nhưng nàng ta nhất định phải chiếm được nơi đó, để nói với người trong phủ rằng: Sau này phu nhân của Tướng phủ chỉ có một mình nàng ta mà thôi. Ngay đến cả Liên Thị, nàng ta cũng có thể tùy ý đuổi đi.



Thế nhưng, nàng ta cũng không phải là người đã mất hết lý trí.



“Thưa mẹ, thế nhưng bây giờ Liên Thị đã được phong là Đan Thanh Huyện chúa. Nếu người ấy không muốn chuyển đi, chúng ta cũng không thể cưỡng ép được.”



Lão phu nhân nghe vậy thì khẽ xoa mi tâm, nói: “Con không cần lo lắng về vấn đề này, hãy dưỡng thương cho thật tốt. Đêm nay con cứ ở Tiêu Tương Uyển trước đi, ngày mai ta sẽ đích thân đi nói chuyện với Liên Thị.”



Đã lâu lắm rồi bà ta không ngồi xuống nói chuyện tử tế với người con dâu này, có lẽ đã đến lúc nên nghiêm túc nói chuyện với nhau một lần rồi.



Nếu Liên Thị vẫn muốn ở lại Tướng phủ, thì nên biết rằng, cho dù bây giờ Liên Thị có là Công chúa hay là Huyện chúa thì cũng chỉ có thể nhượng bộ mà thôi.



Khi Thương Mai đến chỗ của Liên Thị, An thân vương đã rời đi.



Du ma ma nói với Hạ Thương Mai, An thân vương đã đi từ chiều, trước khi đi, ông ta đã ăn cơm cùng phu nhân.



“Mẫu thân ta đâu?” Thương Mai hỏi.



“Phu nhân vẫn đang ngồi trong đình bên hồ, từ sau khi An thân vương đi, bà ấy vẫn luôn ngồi ở đó.” Du ma ma nói.



Thương Mai và Tiểu Khuyên đi qua đó, quả nhiên nhìn thấy Liên Thị vẫn đang ngồi trong đình.



Thương Mai bảo Tiểu Khuyên đứng đợi nguyên tại chỗ, còn cô thì đi đến đó. Khi nhìn thấy vẻ mặt im lặng của Liên Thị, Thương Mai bỗng không muốn quấy rầy bà ta.



Nhưng Liên Thị đã nghe thấy tiếng bước chân của cô, bà ta khẽ cười, nói: “Thương Mai đến đấy ư?”



“Mẫu thân!” Thương Mai đi qua đó, ngồi xuống bên cạnh bà ta.



Liên Thị nắm lấy tay cô, kéo lên phía trước, khóe miệng bà ta cũng ẩn chứa ý cười dịu dàng: “Vì sao con lại đến đây?”



“Con đến đón mẫu thân về.” Thương Mai nói.



Liên Thị nghe vậy thì “Ừ” một tiếng: “Được.”




Bà ta không có bất kỳ biểu cảm thất vọng nào. Mặc dù bà ta vẫn muốn ở lại đây thêm mấy ngày nữa nhưng bà ta biết nguyên nhân Thương Mai đến đón mình, nếu bà ta ở lại đây một mình sẽ rất nguy hiểm.



“Vương gia rời đi rất lâu rồi ư?” Thương Mai hỏi.



“Đúng vậy, ngài ấy đã đi từ chiều rồi.” Liên Thị nói, sau đó bà ta nắm chặt đầu ngón tay của Thương Mai nhưng bà ta lại hơi run rẩy.



“Vương gia…” Thương Mai vốn muốn nói vài câu, nhưng lại cảm thấy lúc này không thích hợp.



Nhưng Liên Thị lại biết cô muốn nói gì, vì thế bà ta khẽ thở dài một hơi, nói: “Ngài ấy rất tốt, chỉ là ta đã bỏ lỡ người đàn ông tốt đó rồi mà thôi.”



Thương Mai nhìn biểu cảm cô đơn trên mặt Liên Thị, nhưng cô không có cách nào thăm dò vào tận đáy lòng bà. Cho dù đã từng đọc qua tâm lý học, cô cũng không thể nhìn thấu cõi lòng của Liên Thị thông qua biểu cảm trên mặt bà được.



Liên Thị là một người vô cùng khó hiểu. Đối với người phụ nữ như vậy, người bên ngoài sẽ dùng Thất Khiếu Linh Lung Tâm để hình dung bà ta. Thế nhưng, bà ta lại phạm phải một sai lầm chết người, đó chính là chọn Hạ Hòe Quân làm chồng của mình.



Thấy vậy, Thương Mai lập tức chuyển đề tài, nói: “Nhiếp chính vương đã hạ chỉ phong mẫu thân làm Huyện chúa – Đan Thanh Huyện chúa rồi.”



Nhưng Liên Thị chỉ hờ hững nói: “Chúng ta nên cảm ơn Vương gia thật tử tế.”




“Đúng vậy, người vui không?” Thương Mai đặc biệt hi vọng Liên Thị có thể nở nụ cười thật lòng, cười thành tiếng giống như một “con người”.



Thật ra Liên Thị cười rất nhiều, nhưng trong nụ cười của bà ta hoàn toàn không có ý cười, chỉ giống như đang cố kéo cơ mặt, nặn ra biểu cảm vui vẻ mà thôi.



Liên Thị nghe vậy thì gật đầu: “Vui chứ, làm Huyện chúa tức là sẽ được ban tước ấn. Ít nhất sau này nếu Tướng phủ không cung cấp chi phí cho chúng ta nữa, chúng ta cũng có thể tự cấp tự túc được.”



Đối với Liên Thị mà nói, lợi ích lớn nhất của chức danh Đan Thanh Huyện chúa này chính là được ban thưởng, được chia đất, như vậy hai mẹ con họ có thể ăn no mặc ấm.



Còn về phần những thứ còn lại, khi còn trẻ bà ta đã không chạy theo chúng thì bây giờ bà ta cũng sẽ không chạy theo.



Đối với bà ta mà nói, từ trước đến nay vinh hoa phú quý vẫn luôn dễ như trở bàn tay. Chỉ là thứ bà ta muốn trước nay cũng không phải là vinh hoa phú quý.



“Thương Mai…” Liên Thị đột nhiên nắm chặt tay của Hạ Thương Mai.



“Con giúp mẫu thân làm một chuyện này được không.”



“Mẫu thân, chuyện gì thế? Người cứ nói đi.” Thương Mai thấy vẻ mặt của Liên Thị hiếm khi nghiêm túc như vậy thì vội vàng đỡ lấy tay của bà ta và hỏi.




Ngay sau đó, gương mặt của bà ta lập tức phủ xuống một tầng bi thương, bà ta khẽ nói: “Bây giờ con và người trong cung coi như cũng có chút qua lại với nhau. Một khi có cơ hội gặp được Hoàng Thái hậu, con có thể nói với bà ấy, bảo bà ấy tìm một người vợ cho An thân vương được không? Ngài ấy cũng nên thành thân rồi.”



“Hoàng Thái hậu nhất định sẽ tìm vợ cho ngài ấy, chỉ là An thân vương không muốn kết hôn mà thôi.”



Thương Mai không ngờ chuyện Liên Thị muốn mình giúp lại là chuyện này. Thật ra không cần người khác nói, cô cũng có thể nghĩ ra được. Hoàng Thái hậu và mẹ ruột của An thân vương nhất định đã rất lao tâm tổn sức vì chuyện này. Nhưng mà với tính khí bướng bỉnh của An thân vương, đối với chuyện ông ta đã quyết định, người khác có thể thay đổi được ư?



Vẻ mặt của Liên Thị lập tức trở nên rầu rĩ: “Ta chỉ không muốn ngài ấy cô đơn suốt đời này mà thôi. Bên cạnh ngài ấy, ngay đến cả một người để hỏi han ân cần cũng không có. Không phải ông trời đối xử tệ với ngài ấy mà là Liên Thúy Ngữ ta đã hại ngài ấy.”



Thương Mai yên lặng, rồi nói: “Mẫu thân, chuyện này không liên quan gì đến người cả. Từ trước đến nay mẫu thân và ngài ấy chưa từng có bắt đầu, người cũng không phụ lòng ngài ấy. An thân vương chọn cách không thành thân có lẽ là vì người. Thế nhưng đó không phải là chuyện người muốn gây ra. Người cũng chưa từng cho ngài ấy hi vọng hay cho ngài ấy bất cứ thông tin nào cả. Những năm này, ngài ấy vẫn luôn duy trì khoảng cách rất xa với người, không muốn quấy rầy người, cũng không muốn tạo nên gánh nặng cho người. Điều mẫu thân cần làm bây giờ chính là phối hợp thật tốt với ngài ấy, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”



“Không, Thương Mai. Không người nào có thể yêu sâu đậm một người cả đời đâu. Tình yêu cũng có thể biến mất. Giống như ta đã từng yêu Hạ Hòe Quân, từng khao khát về một tương lai hạnh phúc với ông ấy. Nhưng đến bây giờ, thứ tình cảm từng cuồng nhiệt đó đã đóng băng rồi, không còn tìm thấy bất cứ dấu vết nào của nó nữa.”



Sau đó, bà ta nắm chặt tay của Hạ Thương Mai, rồi nói tiếp: “Cho nên, chỉ cần ngài ấy gặp được một người phụ nữ khác, một người phụ nữ thật sự tốt, ngài ấy nhất định sẽ yêu cô ta. Vấn đề hiện giờ là ngài ấy vẫn đang đóng chặt trái tim mình, lại còn tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa với chính mình, đó là cả đời này sẽ không kết hôn. Chỉ cần có người giúp ngài ấy thoát khỏi “cái lồng” này, ngài ấy nhất định có thể tìm được một mối nhân duyên mỹ mãn. Đây là thứ ngài ấy xứng đáng có được, ngài ấy xứng đáng có được người phụ nữ tốt nhất thiên hạ này.”



Thương Mai nhìn vẻ cấp bách trên mặt Liên Thị, bà ta nóng lòng muốn An thân vương hạnh phúc bởi vì bà ta cho rằng đây là lỗi của bà ta, bà ta không muốn làm hại cả đời An thân vương.



Nhưng nếu là con người có lòng tham thì tuyệt đối sẽ nắm chắc, bám víu lấy con cái dòng dõi quý tộc.



Thế nhưng Liên Thị lại không hề làm vậy. Bà ta là một người phụ nữ đơn thuần, thông minh, lanh lợi. Sau khi trải qua nhiều chuyện như thế rồi mà vẫn có thể giữ được một trái tim như vậy, Thương Mai thật sự rất thương tiếc cho bà ta.



Chỉ là cho dù đưa đến cho An thân vương người phụ nữ như thế nào thì trong lòng ông ta vẫn luôn chứa đựng hình bóng của một người, không dễ gì tiếp nhận thêm một người khác nữa.



Tình huống mà Liên Thị nói chỉ xảy ra khi bà ta đã mất hết niềm tin với Hạ Hòe Quân, cho nên mới chấm dứt tình cảm với ông ta, không tiếp tục yêu ông ta nữa.



Nhưng An thân vương vẫn chưa lạnh nhạt, hết niềm tin với Liên Thị, do đó ông ta không có cách nào cắt đứt tình cảm với bà ta được, càng không thể yêu một người phụ nữ khác.



“Con sẽ cố gắng hết sức, nhưng không dám đảm bảo.” Thương Mai nhẹ giọng an ủi bà ta.



Lúc này, Liên Thị mới nhẹ nhàng buông tay cô ra: “Được, cố gắng hết sức.”



Giọng nói của bà ta lộ ra vẻ trống rỗng, bất lực. Bà ta rất muốn làm chút gì đó cho An thân vương, coi như báo đáp sự che chở, bảo vệ của ông ta dành cho mình.



Những thứ bà ta có thể cho An thân vương, bà ta nhất định sẽ cho hết, không thiếu một phần, nhưng những thứ An thân vương muốn, bà ta lại không thể cho nổi.