Không sai, kể từ khi nhìn thấy Hạ Thương Mai xuất hiện trong căn phòng bên đang cháy lớn đó, đến sau này khi căn phòng mới bốc cháy, ông ta vẫn luôn nghi ngờ là Hạ Thương Mai phóng hỏa.
Nhưng vẫn giống như suy đoán trước đây, một mình Hạ Thương Mai làm sao có thể tạo ra một đám cháy lớn đến như vậy được?
Kiểm tra hiện trường hỏa hoạn, một loạt các hành động bao gồm khóa cửa, rải dầu khắp phòng, xác định thời gian và phóng hỏa, một cô gái yếu ớt không thể nào hoàn thành những hành động này một mình được.
Thế nhưng ông ta lại nghi ngờ Hạ Thương Mai. Bởi vì theo như ông ta thấy, Hạ Thương Mai không có khả năng rời khỏi căn phòng bên trong khi đám cháy đang diễn ra được. Nhưng cuối cùng Hạ Thương Mai lại làm được, hơn nữa còn dẫn Lương Thị ra ngoài.
Tây Môn Hiểu Nguyệt nghiêm mặt, nói: “Chàng nghi ngờ người phóng hỏa là Hạ Thương Mai? Nhưng chuyện đó có thể không?”
“Không thể. Thế nhưng nó có thể chạy ra khỏi đám cháy, trong mắt tất cả mọi người, đây là chuyện không thể nào xảy ra được.”
Nhưng Tây Môn Hiểu Nguyệt lại nói: “Ta không tin Hạ Thương Mai có thể thoát ra ngoài được, có lẽ khi đám cháy diễn ra, nàng ta và Lương Thị đã rời khỏi đó rồi.”
“Không, họ vẫn chưa rời đi. Thúy Ngọc cô cô vẫn luôn để mắt tới họ. Trước khi đám cháy diễn ra, Hạ Thương Mai, Lương Thị và Hạ Đoàn quả thật vẫn đang ở trong căn phòng bên. Hơn nữa, Hỉ Nương cũng có thể làm chứng. Hỉ Nương bị Hạ Thương Mai sai đi rót nước, cho nên bà ta mới bảo đảm được tính mạng.”
“Làm sao có chuyện đó được? Ở phòng mới, ta cũng có thể nhìn thấy đám cháy lan ra rất nhanh, làm sao nàng ta có thể thoát ra ngoài được?” Tây Môn Hiểu Nguyệt cảm thấy chuyện này rất khó tin.
Hạ thừa tướng nhìn Tây Môn Hiểu Nguyệt, có một vài lời muốn nói nhưng lại không thích hợp khi nói trước mặt nàng ta.
Có lẽ ông ta thật sự khinh thường người con gái Hạ Thương Mai này. Nhưng năng lực và sự thông minh của Hạ Thương Mai lại vượt xa những gì ông ta nghĩ. Nếu không có Trần Nguyệt Nhung, mà vẫn luôn là ông ta và Liên Thị, liệu ông ta có thể có một cô con gái thông minh như vậy không?
Nếu như không phải ngay từ lúc bắt đầu, ông ta đã đối xử lạnh nhạt, khắt khe với Hạ Thương Mai, thì có lẽ hai cha con ông ta sẽ không có khoảng cách như bây giờ.
Ông ta quả thật hơi hối hận, nhưng lại không muốn thừa nhận. Đối với ông ta mà nói: “Hối hận” là cảm giác vô dụng nhất.
“Ngươi đi gọi Hạ Thương Mai đến đây, ta có vài lời muốn hỏi nó.”
Tây Môn Hiểu Nguyệt biết Mộ Dung Khanh đã rời đi, không có bất kỳ hậu thuẫn nào, Hạ Thương Mai còn có thể dựa vào ai đây?
Hạ thừa tướng cảm thấy mình cần thăm dò Hạ Thương Mai một chút, vì thế ông ta lập tức sai Lam Ngọc cô cô đích thân đi mời Hạ Thương Mai đến.
Lại nói, sau khi Hạ Thương Mai chuẩn bị xong xe ngựa thì lập tức trở lại Hạ Chí Uyển.
Những người đưa dâu bên phía phủ Quốc công đã rời đi, Tây Môn Nhị gia thậm chí còn không đến nhìn phu nhân của mình.
Trong lòng Lương Thị hiểu rõ, có lẽ ngay từ khi bắt đầu kế hoạch này, phu quân của nàng ta không biết, nhưng bây giờ nàng ta chắc chắn ông ta đã biết rồi, nhưng ông ta lại không dám đến đây là vì chột dạ.
“Ngài ấy có nói gì với Tây Môn Hiểu Nguyệt không?” Lương Thị hỏi Thương Mai.
Thương Mai nghe vậy thì lắc đầu, nói: “Ta không biết.”
Vẻ mặt của Lương Thị hơi thảm thương: “Đại tiểu thư à, có thể sắp xếp đưa ta trở về không?”
“Ta phải đi đón mẫu thân của mình, trước tiên tiện đường thì sẽ đưa ngươi trở về.” Thương Mai nhìn bà ta. “Nhưng ngươi chắc chắn không muốn trở về cùng bọn họ ư?”
“Ngươi cứ đưa ta trở về nhà mẹ ta trước. Ta cần phải tìm hiểu rõ một số chuyện sau đó mới trở lại Quốc công Phủ.” Lương Thị nói.
Lương Thị từng chết qua một lần, vì thế bà ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Có lẽ, những gì bà ta nhận được sau khi móc tim móc phổi ra đánh đổi chỉ là sự hi sinh vô tình vô nghĩa.
Bà ta cần gì phải ngốc nghếch như vậy cơ chứ?
Lúc này, Tiểu Khuyên đi vào, nói: “Đại tiểu thư, Lam Ngọc cô cô đến, nói rằng Tướng gia muốn gặp người.”
“Nói với bà ta, ta phải đi đón mẫu thân về phủ.” Thương Mai biết rõ lý do Hạ thừa tướng muốn gặp mình. Chắc chắn ông ta đang nghi ngờ cô là người phóng hỏa cho nên muốn ẩn ý thăm dò.
Nhưng Thương Mai còn chưa nói xong, Lam Ngọc cô cô đã xuất hiện ở cửa: “Đại tiểu thư, Lão phu nhân đã từng ra lệnh, tuổi của Đại phu nhân và phu nhân mới không hợp nhau, vì thế hôm nay phải tránh, không thể trở về phủ.”
Thương Mai cũng không ngẩng đầu lên, mà chỉ nói: “Lời này là ai nói cho Lão phu nhân nghe? Ngươi bảo người đó đến đây nói chuyện với ta.”
Lam Ngọc cô cô nhìn Thương Mai, nói: “Lời này của Đại tiểu thư là có ý gì?”
“Lời của ta có ý gì thì cũng không đến lượt một nô tỳ như ngươi suy đoán. Ngươi cứ trở về bẩm báo chi tiết mọi chuyện với Tướng gia và Lão phu nhân là được.”
Sau đó, Thương Mai dọn đồ, xoay người lại nhìn Lam Ngọc cô cô rồi nói tiếp: “Còn nữa, trước đây phu nhân mới từng nói muốn ở Hạ Chí Uyển, chuyện này vẫn chưa từng hỏi ý kiến của mẫu thân ta, cho nên ngươi hãy bảo nàng ta mau chóng xóa bỏ suy nghĩ đó trong đầu đi, mẫu thân ta sẽ không rời khỏi Hạ Chí Uyển này đâu. Nhưng nếu phu nhân mới thật sự thích Hạ Chí Uyển, thì phía Tây Bắc vẫn còn một hiên nhà, ta có thể bảo Tiểu Khuyên và Du ma ma chuyển ra ngoài cho nàng ta vào đó ở.”
Lam Ngọc cô cô nghe thế thì cười khinh khỉnh: “Đại tiểu thư à, chỉ sợ không đến lượt người làm chủ. Chuyện này đã sớm được ấn định rồi, Lão phu nhân và Tướng gia cũng đã đồng ý. Vốn dĩ chưa cần phải vội vàng chuyển đến ngay, nhưng bây giờ phòng mới đã bị đốt cháy, xem ra hai người phải mau chóng chuyển đi rồi. Trong phủ vẫn còn rất nhiều phòng trống, Đại tiểu thư có thể tùy ý xem thử thích phòng nào thì cứ thoải mái dọn đến đó ở.”
Thương Mai bảo Tiểu Khuyên đến giúp cô một tay, đỡ Lương Thị đứng dậy. Cô không ngẩng đầu lên mà chỉ thản nhiên nói: “Coi như ta chưa nghe thấy những lời vừa rồi.”
Dứt lời, cô và Tiểu Khuyên cùng nhau đỡ Lương Thị ra ngoài.
Lam Ngọc cô cô cười lạnh, nói: “Lấy trứng chọi đá, quả thật vô cùng ngu xuẩn!”
Thương Mai chỉ coi như không nghe thấy những lời bà ta nói, cô vẫn tiếp tục đi ra ngoài.
Lam Ngọc cô cô đột nhiên nói những lời rất kỳ quặc: “Nếu Đại tiểu thư vẫn cố chấp làm theo ý mình, vậy thì nô tỳ chỉ còn cách kể lại sự thật cho Lão phu nhân và Tướng gia nghe. Nhưng xảy ra hậu quả gì thì mong Đại tiểu thư có thể tha thứ, khi đó cũng đừng trách nô tỳ không cảnh báo trước với người.”
Lương Thị nghe vậy thì hỏi cô: “Đám người hầu trong phủ đều đối xử với ngươi như vậy ư?”
“Không phải phu nhân đã sớm biết điều này rồi hay sao?” Thương Mai châm biếm hỏi lại bà ta.
Lương Thị trầm mặc một lúc, rồi nói: “Ta không biết nhiều chuyện trong Tướng phủ các ngươi. Thật sự xin lỗi, ngày trước đã suýt nữa làm hại đến ngươi, lại còn làm hại người hầu của ngươi. Khi đó ta nghe Tây Môn Hiểu Nguyệt nói ngươi làm loạn trong hôn lễ của nàng ta, khiến nàng ta mất mặt trước bao nhiêu quan khách, cho nên ta mới cho rằng ngươi lòng dạ đen tối, tâm cơ khó lường.”
“Vậy ư?” Thương Mai không tỏ rõ ý kiến. Cho dù Lương Thị xuất phát từ tâm thái gì, thì có một điều chắc chắn là bà ta đã làm hại Quế Viên.
“Không phải vì ngươi cứu ta nên ta mới nói như vậy. Từ xưa đến nay, ta biết mình ra tay vẫn luôn rất tàn nhẫn, ngang ngược, xảo quyệt, cho nên người của phủ Quốc công đều không thích ta. Cho dù ta làm cho bọn họ bao nhiêu chuyện, ngoài mặt họ vẫn giả bộ cảm ơn nhưng sau lưng chắc chắn đang mắng chửi ta. Ta không mong ngươi có thể tha thứ cho ta, ta chỉ là…”
Lương Thị nói đến đây thì im lặng một lát, không nói tiếp nữa.
Nàng ta chỉ không biết giờ phút này bản thân mình nên làm như thế nào, nên đi về đâu. Nàng ta hoàn toàn mất phương hướng, cảm thấy rất mơ hồ.
Nàng ta biết, đối với Phủ Quốc công mà nói, nếu có thể diệt trừ Hạ Thương Mai thay cho Tây Môn Hiểu Nguyệt, họ chắc chắn bằng lòng hi sinh nàng ta. Vì thế, cho dù có trở về phủ nói chuyện này với Quốc công gia, ông ta cũng sẽ không đồng tình với nàng ta, càng không ra mặt vì nàng ta.
Không có thứ gì quan trọng hơn lợi ích cả.
Lam Ngọc cô cô trở lại Tiêu Tương Uyển, lúc này Lão phu nhân cũng đã đến, bà ta đang ngồi cạnh giường hỏi thăm Tây Môn Hiểu Nguyệt.
“Người đâu?” Hạ thừa tướng thấy Lam Ngọc cô cô trở về một mình thì lập tức hỏi.
Lam Ngọc cô cô nói: “Bẩm báo Tướng gia, Đại tiểu thư nói muốn đi đón Đại phu nhân về, cho nên không có thời gian đến gặp người.”
Tây Môn Hiểu Nguyệt nghe vậy thì hơi giật mình, sau đó nàng ta tỏ vẻ hờn dỗi, nói: “Đi đón Liên Thị ư? Không phải đã thống nhất xong xuôi hôm nay bà ta không thể trở về phủ rồi ư?”
“Nô tỳ cũng đã nói với Đại tiểu thư như vậy, nhưng Đại tiểu thư nói: “Ai nói ra những lời hoang đường đó thì bảo người đó đến gặp Đại tiểu thư. Hơn nữa, Đại tiểu thư còn bảo nô tỳ quay về nói với Lão phu nhân và Tướng gia rằng: Đại tiểu thư sẽ không rời khỏi Hạ Chí Uyển.” Lam Ngọc cô cô nói.
Tây Môn Hiểu Nguyệt nghe vậy thì quýnh lên, nàng ta nhìn sang Lão phu nhân, nói: “Mẹ à, không phải chúng ta đã nói rõ ràng chuyện này rồi ư?”