[Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến] Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt

Chương 27




Mẹ Tiêu nghe chồng mình lớn tiếng đến như vậy, tranh thủ thời gian đứng dậy muốn đi xem thử.

Ba Tiêu đóng rầm cửa lại, quay đầu ra hiệu cho vợ không cần phải đi qua đây, cách một cánh cửa thấp giọng nói: "Hai người các con, mặc quần áo vào rồi đi ra đây."

Tiêu Chiến bị hù doạ bất thình lình, hai mắt trợn lên, đầu óc trống rỗng. Anh ngồi dậy, máy móc mặc lại quần áo,

Sắc mặt Vương Nhất Bác âm trầm, phiền muộn đến cực điểm.

Tiêu Chiến mặc xong quần áo thì đứng dậy muốn đi ra ngoài, Vương Nhất Bác bắt lấy tay anh, đáy mắt lóe lên sự bất an: "Anh Chiến, đừng bỏ rơi em, xin anh đấy."

Đầu óc của Tiêu Chiến cũng đang là một mớ hỗn loạn, không hiểu chuyện gì đang diễn ra nên rút tay lại, nhìn về phía hắn với ánh mắt có chút mờ mịt.

Hai người ra đến phòng khách, ba Tiêu tắt tivi đi, ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt nghiêm túc. Mẹ Tiêu nhìn thấy hai người bước ra, vẻ mặt đều là thái độ không thể tin vào mắt mình.

Im lặng thật lâu, không khí khẩn trương đến mức mọi người đều cảm thấy khó thở.

"Tiêu Chiến, con giải thích đi." Ba đột nhiên gọi cả họ tên của anh, lần trước anh nghe được cách gọi này là khi thành tích thi cử lúc còn đang học lớp 12 không được tốt cho lắm.

Khi đó tâm trạng của Tiêu Chiến như đang ở dưới bùn lầy, cảm thấy học kiểu gì cũng không vào, thậm chí còn có ý định muốn từ bỏ giữa chừng.

Ba đã vô cùng nghiêm khắc bắt anh quỳ xuống, răn dạy anh, không muốn để anh luôn ở trong tình trạng ngơ ngơ ngác ngác! Phải giữ tỉnh táo!

Phải giữ tỉnh táo! Tiêu Chiến!

Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, đi đến trước mặt ba, cố gắng duy trì ngữ khí bình ổn: "Giống như ba đã thấy, không sai, cậu ấy là con trai, tên thật là Vương Nhất Bác."

Mẹ Tiêu che miệng kinh hô một tiếng, ánh mắt chuyển từ Tiêu Chiến sang Vương Nhất Bác, thoáng chốc trong mắt bà tràn ngập nước mắt cùng sự hoảng sợ.

Ba Tiêu dùng sức vỗ mạnh lên mặt bàn, doạ mẹ Tiêu giật mình một cái.

"Rốt cuộc giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì?!"

"Bọn con..." Tiêu Chiến do dự, thậm chí chính anh cũng không biết phải hình dung mối quan hệ hiện tại giữa hai người như thế nào? Người yêu... Không phải... Rốt cuộc là gì đây... Anh đành cười khổ một tiếng.

"Ba!" Vương Nhất Bác đột nhiên quỳ gối tiến đến trước mặt ba Tiêu: "Con yêu anh Chiến, xin ba yên tâm giao con trai ba cho con!"

Trước khi gặp được Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không hề nghĩ đến trong cuộc đời của mình sẽ xuất hiện loại tình huống cẩu huyết thế này. Trước đây, trong tiềm thức của hắn, từ trước đến nay đều là kiểu hắn thích thứ gì liền chiếm lấy thứ đó, cho dù đối phương có là ai, chỉ cần hắn thấy đối phương không vừa mắt thì có thể đạp cho kẻ đấy một cái, có gì ghê gớm đâu? Đều là đồ chơi của ông đây thôi, chẳng có gì to tát.

Nhưng bây giờ, hắn không dám, hắn sợ hãi. Bản thân dụng tâm mà cố gắng vì tất cả, cuộc sống bình yên suốt hai tháng nay, mặc dù ngắn ngủi nhưng không thể phủ nhận được nó rất vui vẻ, hắn sợ rằng mình sẽ mất đi mọi thứ. Hắn cảm thấy rất vừa ý khi xâm nhập vào trong vòng sinh hoạt của Tiêu Chiến, hoặc có thể nói là bởi vì ở đây có Tiêu Chiến, hắn học cách tận hưởng cuộc sống bình dị hạnh phúc của những người dân thường trong xã hội.

Huống hồ, vừa tức thì! Chỉ vừa mới tức thì! Khó khăn lắm mới có được một lần Tiêu Chiến đáp lại hắn! Cực kỳ khó khăn! Hắn kích động đến mức muốn khóc, cảm thấy bản thân trông đợi cả ngày lẫn đêm, nghĩ đến một ngày nào đó Tiêu Chiến sẽ tiếp nhận hắn, cuối cùng hi vọng đã tới... Lại không ngờ, trong nháy mắt, tất cả mọi thứ lại vỡ tan thành bọt nước.

"Cậu im đi!" Ba Tiêu tức giận quay đầu đi, có vẻ như không muốn nhìn thấy hắn.

"Vương Nhất Bác cậu..." Tiêu Chiến chạy qua đỡ hắn lên, giọng nói có chút vô lực, giống như ngay một giây sau có thể té xỉu ngay lập tức.

"Chiến Chiến... Con làm sao thế... Tại sao không cho mẹ biết..." mẹ Tiêu ngồi một bên khóc không thành tiếng, nói xong lại nhìn về phía Vương Nhất Bác: "Cậu... Cậu đi đi! Đừng xuất hiện nữa!"

Vương Nhất Bác vẫn quỳ trên mặt đất không chịu đứng lên, Tiêu Chiến kéo hắn lên nhiều lần cũng không kéo nổi, đành phải buông tay hắn ra, lạnh lùng nói: "Xin cậu, cậu đi trước đi, nếu không tình hình sẽ càng khó giải quyết."

Vương Nhất Bác quỳ tại chỗ, trong đầu suy nghĩ ra vô số phương án xoa dịu cục diện này, nhưng không có phương án nào là không làm tổn thương bất kỳ ai. Hắn thở dài, đứng dậy bước ra ngoài, lúc bước qua người mẹ Tiêu thì dừng lại, nơm nớp lo sợ nắm lấy tay mẹ Tiêu, chân thành xin lỗi bà: "Dì ơi... Con xin lỗi vì đã hù dọa dì." Nói xong thì xỏ giày vào, trên người chỉ mặc một chiếc áo len mỏng manh rồi chạy ra khỏi cửa.

Cửa vừa đóng lại, trong phòng lập tức yên tĩnh.

Tiêu Chiến mất hết sức lực ngồi phịch xuống ghế sô pha, ba Tiêu khoanh tay, cơn giận vẫn còn sót lại chưa tiêu tan, ông trừng mắt với con trai: "Tại sao mày lại ở chung một chỗ với loại người này? Tao đã nói ngay từ lần đầu nhìn thấy mái tóc nhuộm loè loẹt kia của nó đã biết nó không phải dạng tốt lành gì! Mày ra nước ngoài rốt cuộc đã học được cái gì ở bên đó? Trước đó tao còn cảm thấy mẹ mày khăng khăng gọi mày trở về thật không đúng, hiện tại xem ra, đáng lẽ phải bắt mày quay về sớm hơn mới phải! Vốn dĩ đâu chịu học hành tử tế!"

Tiêu Chiến nghiêng người sang một bên, đưa lưng về phía ba Tiêu, khổ sở tựa đầu vào ghế sô pha.

Ba Tiêu thấy thế càng tức giận hơn: "Thế nào, mới nói mày có mấy câu mà mày đã không vui! Mày đứng lên ngay cho tao, ai cho phép mày ngồi!"

"Ba! Ba đừng nói nữa!" Tiêu Chiến bỗng nhiên lớn tiếng cắt ngang.

Ba Tiêu đứng vụt dậy, chỉ vào anh: "Mày! Tính làm phản? Có phải mày cũng không muốn ở lại! Vậy thì mau cút ra ngoài!" Mẹ Tiêu vội đứng lên giữ chặt lấy chồng.

Tiêu Chiến phiền muộn đứng lên cộng với cơn tức giận đang bùng lên trong người, trực tiếp quay đầu đi về phía cửa. Mẹ Tiêu vội vàng chạy đến ngăn con trai lại, nắm lấy cánh tay anh, khóc nức nở nói: "Bên ngoài lạnh như thế con còn muốn đi đâu? Đừng kích động!"

"Mẹ... Con..." Tiêu Chiến vừa nhìn thấy bộ dạng này của mẹ, hốc mắt cũng ướt theo: "Để con đi, ba đang rất tức giận... Đợi ba nguôi giận con sẽ quay về."

Mẹ Tiêu biết mình không ngăn được con trai, đành gọi anh lại: "Con chờ một chút!" Rồi vội vàng trở về phòng lấy một chiếc áo khoác dày dặn màu trắng đưa cho anh: " Đan Đan... Nó, nó không mặc áo khoác đã vội bỏ đi, trời đông giá rét thế này, không thể để bị lạnh."

Tiêu Chiến gật gật đầu, cầm theo áo khoác đi ra khỏi ra cửa.