[Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến] Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt

Chương 26




Vương Nhất Bác đẩy Tiêu Chiến vào trong phòng rồi để anh ngồi trên giường, vào phòng vệ sinh lấy chậu hứng nước nóng, rồi lại mở tủ lấy một gói thảo dược đổ vào trong chậu.

Tiêu Chiến nhìn hắn bận rộn như vậy thành ra có chút xấu hổ. Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục chăm chỉ, giúp anh cởi tất, ấn chân anh vào trong chậu nước nóng.

Nhiệt độ của nước khá nóng, Tiêu Chiến co rúm lại, theo phản xạ có điều kiện muốn nhấc chân lên, Vương Nhất Bác lại kiên trì ấn chân anh xuống.

"Nước thật nóng mới tốt, mới có hiệu quả." Vương Nhất Bác giảng giải như một bà mẹ già, vừa nói vừa đổ một ít nước lên bắp chân anh, dùng thủ pháp mà đấm bóp xoa nắn cho anh.

"Ôi, không cần đâu, tôi tự làm được rồi..." Tiêu Chiến xấu hổ né tránh, nghĩ thầm thế này cũng hơi thiếu ý tứ đi?

Nhắc tới lại thấy kỳ lạ, hai người lên giường cũng đã lên rồi, theo lý mà nói thì việc động chạm da thịt với nhau cũng không có gì đặc biệt. Nhưng mà mấy chuyện như hôn môi, nắm tay, thậm chí chuyện rửa chân thế này, đều quá mức thân mật, không phải thân mật ở mặt sinh lý, mà là ở mặt tình cảm. Những điều này vốn nên phát sinh trong một chuyện tình giữa hai người yêu nhau có tâm ý tương thông, khiến Tiêu Chiến cảm thấy tuyến phòng thủ tâm lý bị xâm phạm, so với việc xâm phạm thể xác, lại càng khó tiếp nhận.

"Đừng nhúc nhích!" Vương Nhất Bác nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của anh, không cho anh trốn, cúi đầu nghiêm túc xoa bóp lòng bàn chân cho anh: "Em học được ở chỗ dì Trần, không phải mấy ngày nay anh toàn than là bị đau đầu gối à, em nghĩ đã học được thì để cho anh thử một chút."

Dần dần thích ứng được nhiệt độ nóng hổi của nước, bàn chân cứng ngắc như muốn nhũn ra, cả người Tiêu Chiến thả lỏng. Một tay của Vương Nhất Bác dùng sức xoa bóp bàn chân nhỏ gầy của Tiêu Chiến, tay còn lại thì dùng ngón tay mát xa từng huyệt vị ê ẩm đau nhức của anh, một cảm giác sảng khoái từ lòng bàn chân lan ra toàn thân.

Hai bàn tay vô lực túm lấy ga trải giường, Tiêu Chiến run rẩy ngửa đầu, đáy mắt mờ mịt lấp lánh nước. Thất thần một hồi lâu, anh cúi đầu quan sát, chăm chú theo dõi mái tóc màu vàng mềm mượt kia, trong lòng kêu to một tiếng. Giật mình phát hiện ra đây không phải là Vương Nhất Bác mà anh từng biết.

Vương Nhất Bác mà anh biết rất ngang ngược còn khó chiều, không đạt mục đích sẽ không chịu bỏ qua. Hắn mặc những bộ quần áo đắt đỏ, ở trong căn nhà cao cấp, hưởng thụ một cuộc sống xa hoa. Hắn là một người rất đỗi kỳ quái, một tên nhóc thối ranh ma, chưa từng nghĩ cho cảm nhận của người khác... Đáng lý ra đấy phải là bộ dạng của hắn mới đúng...

Kỳ lạ thật.

Vì sao ngay bây giờ hắn lại có mặt trong một ngôi nhà vừa nghèo nàn lại phải sống tiết kiệm này?

Vì sao lại cam tâm tình nguyện quỳ gối một cách hết sức bình thường, không có gì ngại ngùng dưới chân của một thằng đàn ông khác?

Vì sao lại bỏ hết tất cả các thói quen sinh hoạt sung sướng mà làm những việc lông gà vỏ tỏi bé tẹo này?

Đáp án có vẻ vô cùng đặc sắc, nhưng lại bị anh cưỡng ép mà đè xuống.

Tiêu Chiến đưa tay xoa đầu của mình, ma xui quỷ khiến thế nào mà đầu óc bỗng nhiên nhớ đến mấy cái quảng cáo —— "Mẹ yêu rửa chân cho con" "Mẹ ơi, mẹ kể cho con nghe câu chuyện về chú vịt con đi", anh nhịn không được mà bật cười một tiếng.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, khó hiểu mà nhìn anh.

Nụ cười của Tiêu Chiến vẫn còn đọng lại trên gương mặt, chăm chú nhìn Vương Nhất Bác, lại xen lẫn chút ngại ngùng. Hiếm khi thấy anh không né tránh, sợ hãi mà đảo ánh mắt đi như thường ngày, hai người cứ thế lẳng lặng nhìn nhau.

Hô hấp của Vương Nhất Bác có phần trì trệ.

Hơi nước nóng bỏng tràn ngập khắp không gian trong phòng, hai gò má Tiêu Chiến đỏ ửng, đôi môi hé mở, khuôn mặt nhu hoà ánh lên vài tia e lệ, đôi mắt ướt át nhìn thẳng vào hắn. Vương Nhất Bác còn tưởng là mình gặp ảo giác, là do hơi nước dán lấy đôi mắt của anh, cho nên hắn mới có thể tưởng tượng ra cảnh Tiêu Chiến nhìn mình bằng ánh mắt chứa chan tình cảm như vậy.

Không khí ngưng đọng lại, hai người chăm chú nhìn ngắm đối phương trong một bầu không khí vô cùng vi diệu, nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao, cảm xúc nóng bỏng kéo đến không thể giải thích được.

Động tác ở tay đã sớm dừng lại, yết hầu của Vương Nhất Bác khẽ dịch chuyển, miệng lưỡi khô đắng gọi tên anh.

Không biết là ai bắt đầu trước, hai người cùng nhau lăn lộn trên giường, Vương Nhất Bác đè lên người Tiêu Chiến, bắt lấy cằm của anh mà hôn xuống. Tiêu Chiến ôm chặt cổ hắn rồi hơi ưỡn người lên. Môi lưỡi quấn quýt, dính chặt nhau đến cực hạn.

Mọi thứ hết sức quen thuộc như vậy, lại giống như có phần khác biệt, bọn họ hình như chưa từng ôm hôn nhau cẩn thận như thế này.

"Anh Chiến... Em yêu anh..." Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến, tâm tình kích động. Tiêu Chiến đưa ngón trỏ lên đặt trên môi của Vương Nhất Bác, không cho hắn nói chuyện, con ngươi khẽ đảo, dùng ánh mắt mà vuốt ve khuôn mặt của hắn, sau đó chủ động ngẩng đầu hất cằm hôn lên môi hắn.

Tâm tình của Vương Nhất Bác hiện tại vô cùng hỗn độn, vui mừng đến sắp phát điên, lại ủy khuất đến mức muốn khóc. Hắn nắm thật chặt lấy hai cổ tay mảnh khảnh của Tiêu Chiến, giống như kẻ bị rơi xuống nước liền bám chặt lấy chiếc phao cứu mạng.

"Đau..." Tiêu Chiến giận dỗi, hơi giãy ra, dịu dàng nói: "Nhẹ nhàng một chút có được không..."

Vương Nhất Bác lập tức buông anh ra, hốt hoảng liên tục nói xin lỗi. Tiêu Chiến bị vẻ mặt luống cuống của hắn chọc cho bật cười.

"Cười cái gì?" Hai tai của Vương Nhất Bác đỏ ửng, lại nắm lấy bờ vai của anh, mang theo ý đồ xấu xa mà nhào tới hôn anh mấy cái cốt không để cho anh được hít thở dễ dàng.

"Được rồi được rồi, anh đâu có cười em..." Tiêu Chiến tách ra khỏi hắn, vừa thở dốc vừa nói, đôi mắt vẫn như cũ mà tràn ngập ý cười.

Vương Nhất Bác quyết định không thể tha cho anh, ngồi dậy cởi áo ra, cúi người xuống đang định tiếp tục, đột nhiên nghe được một tiếng hô đầy kinh ngạc.

Hai người đồng thời quay đầu lại, hoảng hốt nhìn về phía cửa phòng.

Ba Tiêu đang đứng ở đó, cả người đơ ra giống như hoá đá.