Vương Gia Xuyên Không Bị Ép Làm C

Chương 15: 15: Sức Yếu Phải Lo Trước







Sở Ưng Trừng quả thực đã tiến vào thời kỳ khẩn trương chuẩn bị cho buổi hòa nhạc trước rồi.

Lớp âm nhạc, lớp vũ đạo, mỗi một lớp trong mỗi ngày đều phải tiêu tốn hết mấy tiếng đồng hồ của cậu còn có lớp tiếng Anh xen kẽ nữa.

Khiến cho trợ lý chạy cùng với cậu là Tả Tả nhịn không được phun tào: "Mấy cái này đều là chuẩn bị cho buổi hòa nhạc sao, đây chẳng phải là chuẩn bị đi thi nghệ sĩ sao?"

Nếu Tả Tả biết anh Lý còn nhịn đau mà tạm thời cắt bớt lớp biểu diễn vậy thì đoán chừng thật sự phải cảm khái đây chính là chuẩn bị "Thi nghệ sĩ" rồi.

Tất nhiên Sở Ưng Trừng cũng không phải chỉ làm những thứ này.

Cậu còn phải lên một số tiết mục duy trì độ phủ sóng, còn phải vì buổi hòa nhạc chuẩn bị hoàn chỉnh càng nhiều hơn.

Bởi vì vị trí C và trách nhiệm đội trưởng của cậu chỉ riêng việc chuẩn bị liên quan tới buổi hòa nhạc liền có các buổi họp lớn họp nhỏ cần phải tham gia.

Lớn tới toàn bộ thiết kế thị giác của sân khấu nhỏ tới việc lúc cao trào pháo bông được bắn ra thiết kế thành kiểu gì cần mùi gì, Sở Ưng Trừng đều phải tham gia thảo luận.

Mặc dù cậu còn chưa có kinh nghiệm gì nên đa số đều chỉ đứng bên cạnh nhìn nhưng cậu vẫn như cũ vô cùng nghiêm túc viết rất nhiều bút ký.

Có lúc cậu cũng đề ra một số cách nhìn của mình trong mắt người chuyên nghiệp mà nói có chút trẻ con.

Chẳng qua bởi vì thái độ của cậu cũng không tệ mà còn biểu đạt cách nhìn của mình rõ ràng giản lược cho nên nhóm người chuyên nghiệp phản bác cậu với lúc giải thích cho cậu hiểu cũng coi như có chút kiên nhẫn.

Sở Ưng Trừng cứ như thế từng chút tìm hiểu sau sân khấu từng chút một ghi chép đầy trong quyển tập và điện thoại.

Thế là chờ lúc Tô Vu Mân lần nữa bắt gặp Sở Ưng Trừng ở trong chương trình giải trí thấy chính là cậu và Tả Tả đều đeo ba lô vừa to vừa nặng.

"Các cậu đây là...sắp dọn nhà hay là phải đi cắm trại?" Tô Vu Mân nhìn ba lô của hai người nhíu mày, "Tôi cũng là sợ chương trình giải trí này dính nước mang theo hai bộ quần áo sạch sẽ để thay, cậu là mang theo hai cái tủ quần áo sao?"

"Không, quần áo chỉ có ba bộ còn lại đều là thứ khác." Sở Ưng Trừng kiểm lại ba lô của chính mình và Tả Tả, "Bên này là quần áo, vở ghi và một số đồ ăn đồ dùng, bên kia để mấy bao cát của tôi, ghi chép lên lớp còn có máy quay và giá ba chân gì đó..."

Tô Vu Mân cảm thán: "Đồ ra ngoài một ngày của cậu thật không ít."

Sở Ưng Trừng nghi ngờ nói: "Cậu tham gia chương trình nhiều như thế sẽ không mang nhiều thế sao?"

"Phần lớn là trợ lý giúp tôi mang cũng chỉ có một cái ba lô mà thôi." Tô Vu Mân trả lời, "Các loại tạo hình trang phục bên quay chương trình sẽ phụ trách cho nên lúc ra ngoài thường chỉ cầm một cái điện thoại mà thôi.

Sở Ưng Trừng gật đầu tiện tay đặt quyển vở trong tay qua bên cạnh: "Ôi, thực ra bình thường tôi cũng thế chẳng qua gần đây đồ phải dùng thực sự quá nhiều rồi..."

"Đó là gì? Bút ký?" Tô Vu Mân hỏi, "Cậu vừa nãy hình như mấy lần nhắc tới vở ghi chép? Là vở ghi chép học tập của cậu sao?"

"Quyển này? Là ghi chép lúc họp chuẩn bị cho buổi hòa nhạc, ghi chép học tập ở chỗ Tả Tả." Sở Ưng Trừng trả lời, "Tôi vừa họp xong trực tiếp tới đây luôn mấy thứ ghi chép vẫn còn rất lộn xộn cho nên dành chút thời rảnh đọc rồi sửa lại."

Tô Vu Mân ngồi ở chỗ cách một đường đi cười với cậu: "Có phiền nếu tôi đọc chút không?"

"Ồ, được thôi.

Dù sao sau này các anh cũng biết." Sở Ưng Trừng đưa quyển tập cho anh, "Chẳng qua có mấy thứ tôi viết khá gấp chưa chắc anh có thể đọc hiểu được."

Tô Vu Mân vốn cho rằng cậu nói là chữ tương đối ngoáy sẽ đọc không hiểu không ngờ vừa mở ra liền bị hàng chữ xinh đẹp đầy cả trang giấy làm cho kinh ngạc một lúc.

Nét nối chắc chắn sẽ có nhưng không đến mức đọc không hiểu còn có không ít chữ là chữ phồn thể.

Tô Vu Mân lật mấy trang ý thức được Sở Ưng Trừng tuyệt đối là cao thủ viết chữ.


Kết cấu của mỗi một chữ, bố cục giữa chữ và chữ đều rất đẹp chỉ là không biết lúc đầu luyện là bút mực hay là bút lông.

Sau đó cẩn thận đọc kỹ nội dung Tô Vu Mân hiểu rõ lời Sở Ưng Trừng vừa nói.

Ghi chép của Sở Ưng Trừng, câu cũng không quá hoàn chỉnh từng tốp hai ba chữ mấu chốt viết giữa các hàng.

Nhưng bọn nó lại thưa dày tinh tế mà đều là điểm quan trọng cho nên sẽ sinh ra một loại hiệu quả rất kỳ quái--

Ngay từ lúc mới bắt đầu cảm thấy thứ "Nhìn không hiểu" sau khi cẩn thận đọc qua thế mà kỳ dị hiểu được.

Lúc Tô Vu Mân ý thức được chuyện này sửng sốt một lúc tiếp đó nhớ lại "Dùng tay tốc ký" mình từng thấy trong chương trình giải trí.

Cách ghi chép này của Sở Ưng Trừng cùng với tốc ký chuyên nghiệp khác nhau nhưng có hiệu quả như nhau.