Tiếng hét thất thanh của nàng làm cho Lâm Duệ Phong càng bực bội. Hắn dùng khinh công nhảy lên lưng ngựa, hai tay ghì chặt dây cương rồi đưa tay ra trước mặt nàng nói:
“Mau nắm lấy tay ta!”
Nàng ngước lên nhìn hắn, ngược dòng ánh sáng nàng thấy dung mạo của hắn quả thật khiến nàng xuyến xao. Thì ra trong lúc nguy nan nhất hắn lại không ngần ngại ra tay cứu vớt nàng. Nàng nắm lấy bàn tay hắn, hắn kéo nàng lên phía lưng ngựa, rồi ôm chặt nàng trong lòng và cố gắng thuần phục con tuấn mã của mình. Dường như con tuấn mã nhận ra chủ nhân nên nó ngừng lại. Lúc này nàng mới hoàn hồn rồi xuống ngựa. Nàng đầu óc quay cuồng, xung quanh nàng chỉ thấy toàn sao. Hắn nhìn bộ dạng nhếch nhác của nàng lúc này thì chỉ biết lắc đầu. Hắn dắt con tuấn mã của mình vào chuồng rồi đi đến chỗ nàng nghiêm giọng quát:
“Nguyệt Thất! Ngươi mau quỳ xuống cho bổn vương. Tội của ngươi xứng đáng chết trăm ngàn lần. Ngươi nhìn bộ dạng của ngươi xem nó ra cái thứ gì rồi. Ai cho phép ngươi dám cả gan cưỡi lên con tuấn mã của ta. Nếu như hôm nay ta chậm một chút nữa thì ngươi đã đi gặp diêm vương rồi.”
Nàng nén cơn đau, vội vàng quỳ xuống nhận lỗi:
“Tiểu nhân đáng tội chết xin vương gia cứ xử phạt.”
Bộp… bộp…bộp… Tiếng vỗ tay của Bát vương gia Lâm Duệ Dương vang lên. Hắn nhìn nàng quanh một lượt rồi cúi mặt sát xuống mặt nàng rồi nói:
“Sao lần nào bổn vương gặp ngươi thì ngươi cũng trong tình trạng thê thảm như vậy. Ngươi nhìn ngươi xem đầu tóc bù xù, mặt mũi nhem nhuốc, tay chân sứt sát hết cả rồi. Mà khá khen cho ngươi, dám cưỡi lên ngựa của Bát vương gia. Hay lắm ta đánh giá cao ngươi nha.”
Nàng liếc nhìn Lâm Duệ Dương với vẻ mặt chán nản nhưng trong bụng thầm nghĩ:
“Lại gặp cái tên xui xẻo này, lần nào gặp lão là y như rằng sẽ có chuyện . Giá mà hắn bớt cái mỏ hỗn đi thì tốt.”
Nàng vẻ bề ngoài thì bằng mặt nhưng không bằng lòng, nàng cố nở nụ cười gượng gạo trên môi rồi nói với Lâm Duệ Phong:
“Vương gia cứ quá lời, chứ tiểu nhân thừa biết tiểu nhân kém cỏi thật. Thôi thì tiểu nhân biết tội rồi xin nhị vị vương gia xử phạt!”
Nàng cũng đã đoán trước được số phận của mình như thế vậy rồi nên trong tình huống nguy cấp này, im lặng chính là thượng sách. Nàng nói xong thì lén nhìn sang Lâm Duệ Phong, nàng thấy cơ mặt hắn vẫn chưa dãn ra được một chút nào. Nàng cũng lờ mờ đoán được hắn đang cố nén cơn thú tính trong người. Nếu như không có Lâm Duệ Dương ở đây chắc nàng bị băm thây ra làm trăm mảnh rồi. Bầu không khí dường như trở nên ngột ngạt, mà mồ hôi nàng chảy thành từng giọt nhỏ xuống, nàng thật không đoán ra được tâm tư của hắn lúc này. Đột nhiên Lâm Duệ Dương lên tiếng phá vỡ sự căng thẳng giữa nàng và hắn:
“Tam huynh! Đã khá lâu rồi chúng ta chưa có cơ hội luyện cung mã. Hay hôm nay trong lúc tâm trạng không tốt này, chúng ta nên tỉ thí một chút chứ?”
Nàng nghe thấy Lâm Duệ Dương nói vậy thì trong lòng mừng rỡ giống như chết đuối vớ được cọc. Nàng gật đầu lia lịa rồi quay sang nói với Lâm Duệ Phong:
“Đúng rồi Tam vương gia, tiểu nhân thấy Bát vương gia nói rất có lý. Tiểu nhân nghĩ hai người nên luyện cung tên một chút, tiểu nhân xin phép không làm phiền nhị vị vương gia.”
Nàng nói xong rồi vội chuồn đi thì nghe tiếng nói của Lâm Duệ Dương:
“Khoan đã! Ta có nói là cho ngươi đi không? Ngươi phải ở lại làm tiêu điểm cho ta.”
Nàng nghe hắn nói xong thì há hốc mồm, nàng lắc đầu nguây nguẩy rồi nhìn về phía Lâm Duệ Phong cầu cứu, nàng thầm nghĩ trường hợp khó như này mà hắn cũng nghĩ ra được. Nàng thật muốn móc mắt chặt tay của hắn để cho bõ tức, nhưng khi nhìn sang Lâm Duệ Phong với ánh mắt cầu cứu, thì nàng nhận lại chỉ là sự lạnh nhạt chán chường của hắn. Hắn nói với Lâm Duệ Dương:
“Tuỳ ý đệ! Ta cũng muốn nhân cơ hội này dạy dỗ lại tên Nguyệt Thất không hiểu lễ nghi quy tắc này.”
Nàng nghe xong thì kinh hồn bạt vía, hắn quả thật còn ác hơn cả cầm thú kia. Tính mạng con người mà hắn còn đem ra đùa giỡn. Nàng nơm nớp lo sợ, rồi nghĩ đến những tình huống xấu nhất. Nàng đọc thần chú gọi Tiểu Mao nhưng chẳng thấy nó hồi âm. Đến khi Lâm Duệ Dương mang một quả táo đến trước mặt nàng nói to làm nàng mới bừng tỉnh:
“Ngươi hãy để quả tào này lên đầu và đứng ở chỗ hồng tâm kia. Nếu ta bắn trúng quả táo thì ngươi sẽ được thoát tội.”
Nàng ngồi thụp xuống như mất linh hồn, chuyến này thì tính mạng của nàng đúng là lành ít dữ nhiều. Nàng lườm Lâm Duệ Phong một cái rồi để quả táo lên đầu đi về phía hồng tâm, trong lòng còn thầm cầu nguyện:
“Cầu mong trời phật độ trì cho con giữ được cái mạng chó này! Con nguyện hiến tế hai cầm thú tên Lâm Duệ Phong và Lâm Duệ Dương cho ngài để ngài tuỳ ý xét xử. Nam mô a di đà phật.”
Mũi tên được Lâm Duệ Dương bắn ra, nàng hốt hoảng ôm quả táo ngồi thụp xuống, khiến mũi tên không trúng quả táo mà lệch khỏi phía hồng tâm. Lâm Duệ Dương cười nhếch mép nói:
“Nếu ngươi nghiêm túc ta còn châm chước bắn một lần, nhưng mà ngươi đã có ý đồ không phục thì đừng trách ta.”