Vương Gia Xin Tự Trọng

Chương 15: Vương gia cứu tiểu nhân




Lúc Nguyệt Thất tỉnh dậy cũng là đêm tối mịt, bị đánh một phen thừa chết thiếu sống như thế nàng cũng bạt hồn bạt vía. Vừa đau đớn, vừa đói nàng chỉ biết cắn răng chịu đựng. Nàng nghĩ đến bản thân lúc này thật sự là quá đau khổ. Nàng lẩm bẩm trong miệng:

"Cái quái gì thế không biết, tại sao bao nhiêu người xuyên không đều có được vận may, còn mình xuyên không thì lại xui xẻo vậy ta? Người thì xuyên vào làm vương phi, người thì xuyên vào làm người thương của hoàng thượng. Ủa rồi mắc gì tui lại xuyên vào cái bả này vậy chài. Đã thế bả lại còn yêu cái ông chết dẫm khó tính kia. Tất cả là tại lão Quách Tùng kia, tốt nhất đừng để cho tôi gặp được ông. Nếu không tôi sẽ cho ông biết thế nào là cung bọ cạp."

"Hắt...xì!"

Quách Tùng đang giải trận pháp thì bị hắt xì không thôi. Hắn liền lẩm bẩm:

"Quái thật! Hình như có ai đang nói xấu mình. Chả có nhẽ bà Diệp Nguyệt kia lại gặp biến cố gì chăng? Chắc mình phải trở về đó một chuyến, nếu không thì không thể yên tâm với cái bà này được. Tiểu Mao đâu rồi."

"Con ở đây gia gia!"

Tiểu Mao nhai tóp tép miếng ổi rồi xuất hiện trước mặt hắn. Hắn nhăn mặt nói với Tiểu Mao:

"Ăn ăn ăn! Lúc nào cũng ăn! Ngươi nhìn xem ngươi béo rụt đầu vào rồi? Ta nghĩ Nguyệt Thất đang gặp nạn, ngươi thử quay về xem cô ấy thế nào rồi?"

"Quách gia người không biết à? Cô ấy láu táu dám bảo Tam vương gia là con lợn rồi còn nói Bát vương gia là tên khắm bựa, rồi còn đòi móc mắt người ta ném cho chó ăn. Tôi chịu luôn rồi không độ được bả luôn nữa. Bả vừa bị đánh 20 gậy rồi. Không biết có sống sót nổi qua đêm nay không?”

Quách Tùng thở dài rồi nhăn mặt, hắn biết thế nào nàng cũng gây sự nhưng hắn thật không ngờ sự việc lại diễn ra nhanh như vậy? Hắn nói với Tiểu Mao:



“Con mang cho Nguyệt Thất ít thuốc, nhắn với cô ấy ta sẽ đến gặp cô ấy ở khu rừng phía Tây, vào ngờ Ngọ ngày cuối tháng. Phụt…”

Quách Tùng phun ra một ngụm máu tươi, làm cho Tiểu Mao lo lắng. Tiểu Mao nhìn hắn rồi trách móc:

“Quách gia! Người hà cớ gì phải hao tổn sinh lực vì bả vậy. Người vì để phá vỡ trận pháp giải phong ấn cho bả mà bị thương như này, người xem có đáng không?”

“Con không hiểu được đâu, là tại ta đã kéo cô ấy vào cuộc chiến này chỉ vì muốn trả ơn ân nhân của ta. Có lẽ trải qua nhiều sóng gió nữa cô ấy sẽ trở nên chín chắn hơn và mạnh mẽ hơn.”

Quách Tùng vuốt tấm ảnh của Diệp Nguyệt rồi nói với Tiểu Mao. Con quỷ nhỏ kia cũng không muốn hỏi han gì nữa, nó chuẩn bị đồ rồi đến chỗ nàng.

Thấm thoát cũng một tháng trôi qua, nàng ngày ngày cũng quen dần với công việc dọn phân ngựa. Trong khoảng thời gian này, Lâm Duệ Phong cũng không để ý đến nàng nữa nên nàng sống khá thoải mái và tự do.

Ngày hôm nay chính là ngày cuối cùng nàng phải dọn phân ngựa, tâm trạng nâng nâng vui thích, nàng lôi mấy con ngựa ra làm trò tiêu khiển. Nàng vuốt ve mấy chú ngựa rồi khoanh tay trước ngực hiên ngang thông báo:

“Kính thưa tất cả các vị anh em thân yêu! Ngày hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta ở bên nhau, vì thế tôi chính thức cho phép các anh em bung lụa nhá! Cảm ơn các vị anh em đóng vai quần chúng rất tốt!”

Nàng nói xong thì chỉ tay vào hai con ngựa nâu đang đứng cạnh nhau rồi hát:

“Quỳnh và Lan lên tầng năm khách đang order!”

Sau đó nàng quay lại chỉ con ngựa đen chuồng bên cạnh hát tiếp:



“Còn con My qua phòng 309.”

Nàng chắp tay sau đít đi đến chỗ con tuấn mã của hắn vuốt vuốt cằm rồi nói:

“Rồi còn mày để tao xem có ai book lịch, nhưng thôi nhìn mày tã nên chẳng ai muốn đi.”

Mấy con ngựa nhìn nàng như người ở trên trời rơi xuống, mà nàng không hề hay biết mọi hành động của nàng đã rơi vào tầm mắt của Lâm Duệ Phong và Lâm Duệ Dương. Cả hai cùng đứng hình không biết nói lời gì trước hành động kỳ cục của nàng.

Nàng ung dung vuốt vuốt má con tuấn mã của hắn rồi hát lớn:

“Vậy thì anh chốt toàn bộ hàng của nhà mày, đi Thái năm hôm khởi hành vào chủ nhật này, anh sẽ đưa em tiền đặt cọc của vụ này. Anh chất vê lờ.”

Con tuấn mã của Lâm Duệ Phong khó chịu nó hí vang rồi né sang một bên. Nàng nhìn thấy nó chống đối mình, lại nghĩ đến hình ảnh Lâm Duệ Phong ung dung oai hùng cưỡi con tuấn mã làm nàng ghen tị vô cùng. Nàng tháo dây cương rồi dắt nó ra ngoài:

“Em yêu cho anh cưỡi em một tí nhé? Anh không tin em không có chút tình cảm nào với anh.”

Nàng nắm dây cương ngựa rồi xỏ chân trái vào bàn để chân, nàng lấy đà thật mạnh để leo lên lưng ngựa. Dường như con tuấn mã không chịu khuất phục nó hí vang giơ hai chân trước lên trời rồi quật nàng ngã xuống. Chân trái nàng bị giắt vào bàn để chân ngựa, con ngựa mất phương hướng kéo lê nàng quanh bãi chạy. Nàng sợ hãi hét rú lên, còn Lâm Duệ Phong lúc này giận tím mặt. Hắn bực bội chạy về phía con tuấn mã của mình huýt sáo. Thế nhưng nó vẫn không dừng lại mà còn chạy hung hăng hơn. Nàng nhìn thấy bóng dáng của hắn thì vội vàng hét lớn:

“Vương gia cứu tiểu nhân!”