Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Vương Gia Ta Biết Sai Rồi - Chương 17




“Làm phiền Thất Nguyệt cô nương nhớ thương”, Mạnh Dịch Vân nhìn về phía Lục Thất Nguyệt, nàng biết hắn cũng có mười mấy năm quan hệ với Lục Phi Thiên, tự nhiên muốn thân thiết hơn chút ít. Lục Thất Nguyệt trên mặt vẫn khoe nụ cười mê người, nhưng ở trong mắt Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn ra sự dối trá, không nghĩ tới cô nương cổ đại có thể quang minh chánh đại câu dẫn người như vậy.

Lục Phi Thiên đưa tay sờ sờ mấy sợi râu dưới cằm, gật gật đầu, Vân Vương gia chưa lấy vợ, nhân phẩm không tồi, cộng thêm nữ nhi của mình đối với hắn một mảnh tâm ý, trong lòng càng kỳ vọng Vân Vương gia làm con rể của mình. Mặc dù tuổi Vân Vương gia và Thất Nguyệt có chút chênh lệch, nhưng chỉ cần nữ nhi hắn thích, hắn tất nhiên cũng vui mừng nếu sự kết hợp này thành công.

“Vương gia lần này đến đây sẽ ở bao lâu?”, Lục Thất Nguyệt vẻ mặt mong đợi nhìn Mạnh Dịch Vân. “Năm sáu ngày”, Mạnh Dịch Vân thu hồi nụ cười trên mặt, nhàn nhạt nói, hắn khách khí đối với Lục Thất Nguyệt hoàn toàn là bởi vì quan hệ với Lục Phi Thiên, hiện tại nàng lại chú ý tới hắn, trong lòng có chút không thoải mái.

Lục Phi Thiên thấy thế, lập tức quay nói với Lục Thất Nguyệt: “Thất Nguyệt, Vương gia trên đường mệt nhọc, con trước đi chuẩn bị dạ tiệc chiêu đãi Vương gia, sau nữa an bài một chỗ ở cho Hàn cô nương”. Lục Thất Nguyệt vậy thấy sắc mặt Mạnh Dịch Vân mới vừa rồi không tốt, nghe được lời Lục Phi Thiên nói mới quay đầu nhìn về phía Hàn Nguyệt Nguyệt. “Thất Nguyệt thất lễ, kính xin Hàn cô nương tha lỗi, Thất Nguyệt đi trước”, nói xong liền đi ra cửa.

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy người ta đối với mình như là trong suốt, không thèm để ý nàng lại càng mừng rỡ hơn.



Lúc ăn cơm, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Lục Thất Nguyệt bộ dạng nhăn nhó, thật sự là làm cho người ta khó chịu, lơ đãng ăn chút gì liền rút lui. Ngồi ở trong sân, nhìn bầu trời bao la đen thùi lùi, ngay cả một vì sao cũng không có, thu hồi tầm mắt, gục ở trên bàn. Nàng chỉ là vật thừa thải, người ta không đem nàng để vào trong mắt cũng bình thường, đáng tiếc Hàn Nguyệt Nguyệt không thích ở xem sắc mặt của người ta, trong lòng có chút hối hận đã cùng Mạnh Dịch Vân tới đây. Đặc biệt là Lục Thất Nguyệt kia, đừng nhìn mặt nàng mà tưởng nàng ta là người nhu nhược, lúc ăn cơm nàng hướng Hàn Nguyệt Nguyệt quăng tới nhiều ánh mắt rất không thiện ý.

“Tối nay không có trăng sáng”, Hàn Nguyệt Nguyệt nghe được thanh âm, quay đầu, thấy Mạnh Dịch Vân phía nàng đi tới. “Thức ăn không hợp khẩu vị?” Mạnh Dịch Vân ở đối diện Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi xuống, mới vừa rồi lúc ăn cơm, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ ăn một chút liền nói đi ra trước, chính mình bị Lục Phi Thiên giữ lại, cũng không thể nói đi ra.

“Không có khẩu vị, Mạnh đại ca sao lại tới đây?”, người ta không phải là rất nhiệt tình chiêu đãi hắn ư, sao nhanh như vậy đã thả hắn ra.

Trời quá tối, chỉ có một chút ánh sáng từ ngọn đèn dầu, Mạnh Dịch Vân không nhìn thấy vẻ mặt gì trên mặt Hàn Nguyệt Nguyệt.

“Ăn no nên đi tản bộ”, “Ai da”, Hàn Nguyệt Nguyệt tiếp tục gục ở trên bàn, không biết tại sao, hiện tại Hàn Nguyệt Nguyệt ở phía trước Mạnh Dịch Vân không có ràng buộc như lúc trước.

93f295eef01f3a2955711eff9825bc315d607ce8

“Tâm tình không tốt?”, Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt mệt mỏi gục ở trên bàn, mặc dù bây giờ không thấy rõ bộ dáng Hàn Nguyệt Nguyệt, nhưng là theo khẩu khí ở bên trong của nàng, hắn cảm nhận được tâm tình Hàn Nguyệt Nguyệt.

“Không có a, chỉ là đang nghĩ chút chuyện”, nàng nhớ sư phụ, nhớ bà vú, nhớ Vân thúc còn có sư tỷ, sư ca, không biết bọn họ hiện tại thế nào, bà vú nhất định rất lo lắng cho nàng, rất muốn trở về nhìn một chút, Hàn Nguyệt Nguyệt tính toán, đợi đại hội võ lâm kết thúc sẽ trở về thăm cả nhà một lần, cũng đã ba năm không gặp.

“Nói ta nghe một chút”, Mạnh Dịch Vân thuận miệng nói ra. “Ta muốn trở về Dược cốc”, dù sao Mạnh Dịch Vân biết lai lịch của nàng nên ở trước mặt Mạnh Dịch Vân nàng cũng không giấu diếm.

Nghe được lời Hàn Nguyệt Nguyệt nói Mạnh Dịch Vân nhíu lông mày lại, “Vậy thì trở về đi”, hắn biết Hàn Nguyệt Nguyệt ba năm trước đây đi ra ngoài sau cũng chưa có trở về lần nào, muốn đi cũng là thường tình.

“Bên ngoài lạnh lẽo, sớm trở về phòng một chút đi”, trời hôm nay vốn đã lạnh, cộng thêm ở trong núi lại dễ lạnh hơn, Hàn Nguyệt Nguyệt gục ở trên bàn đá, Mạnh Dịch Vân nhắc nhở đến.

“Ta hóng gió một chút nữa, huynh về nghỉ ngơi trước đi”, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không ngẩng đầu.

Tiểu Tinh vốn định đi gọi Hàn Nguyệt Nguyệt trở về phòng, bên ngoài lạnh lẽo, nhưng ra cửa đã nhìn thấy Mạnh Dịch Vân ở đó, liền lặng lẽ lui xuống. Thật lâu sau, Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không động đậy. “Nguyệt Nguyệt, đã muộn rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi”, không có tiếng đáp lại, Mạnh Dịch Vân đưa tay đẩy đẩy người gục ở trên bàn, nguyên lai là đã ngủ thiếp đi. Mạnh Dịch Vân lắc đầu, nếu mình đi trước thì chẳng phải là nàng nằm ngủ ở đây cả đêm sao.

Sáng ngày thứ hai, Hàn Nguyệt Nguyệt nằm ở trên giường, Tiểu Tinh thấy Hàn Nguyệt Nguyệt tỉnh lại, lập tức tiến tới đem cái màn treo lên. “Tiểu thư, tối hôm qua người ngủ rất trễ phải không? Vốn là muốn ra sân gọi tiểu thư, nhưng là không cẩn thận ngủ thiếp đi”, Tiểu Tinh tỏ ý hối lỗi mở miệng đến.

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Tiểu Tinh, không phải là Tiểu Tinh đem nàng trở về sao? Nàng nhớ được tối hôm qua là nằm gục ở trong sân, sáng sớm tỉnh lại liền ở trên giường, còn tưởng rằng là Tiểu Tinh đem nàng về phòng. “Không muộn lắm”, Hàn Nguyệt Nguyệt mặt không đổi sắc đối với Tiểu Tinh nói đến. Vội vàng rời giường, ở người ta trong nhà người ta cũng không thể thất lễ được.

“Hàn cô nương tối hôm qua ngủ có ngon giấc không?”, Hàn Nguyệt Nguyệt mới vừa sửa sang lại chính mình liền thấy Lục Thất Nguyệt mang theo mấy nha hoàn đi vào. “Đa tạ Lục tiểu thư quan tâm, Nguyệt Nguyệt ngủ rất ngon”, Hàn Nguyệt Nguyệt vậy cố nặn ra một bộ mặt cười nhưng trong lòng không cười nghênh đón Lục Thất Nguyệt.



“Hàn cô nương ngủ ngon là được, phụ thân cùng Vương gia có việc đã đi ra ngoài, phân phó riêng Thất Nguyệt hảo hảo chiêu đãi Hàn cô nương, Hàn cô nương trước hết ăn bữa sáng đã nhé”, Lục Thất Nguyệt khoát tay chặn lại, nha hoàn phía sau đem một chén cháo để vào trên bàn. “Hàn cô nương, bữa ăn sáng ta đã gọi tỳ nữ đưa đến phòng các nàng kia cho nên cô nương không cần lo lắng”. “Làm phiền Lục tiểu thư phí tâm”, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không khách khí, ngồi xuống ăn cháo.

“Đợi cô nương ăn xong, ta mang cô nương đi dạo một chút sơn trang nhé?”, Lục Thất Nguyệt mặc dù không thích Hàn Nguyệt Nguyệt, nhưng Vương gia dặn dò gọi nàng chiếu cố Hàn Nguyệt Nguyệt, nàng tự nhiên muốn giả ra một bộ dạng rất nhiệt tình.

“Minh Nguyệt sơn trang thanh danh ở trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, Nguyệt Nguyệt được may mắn tham quan là vinh hạnh cho Nguyệt Nguyệt, phong cảnh nhất định rất là đẹp”, Minh Nguyệt sơn trang qua lại với sơn trang đúc kiếm của Đông Phương gia tộc, Đường Môn này trên giang hồ rất nổi danh, nếu đã tới, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng muốn nhìn một chút xem Minh Nguyệt sơn trang này có chỗ gì hơn người.

Hàn Nguyệt Nguyệt húp xong cháo, cầm khăn trên tay Tiểu Tinh mang qua lau miệng sạch sẽ. “Để cho Lục tiểu thư đợi lâu”, thả khăn trong tay ra, Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới ngồi ở một bên lục Thất Nguyệt. “Đâu có, nếu Hàn cô nương đã xong, chúng ta lên đường đi”, Hàn Nguyệt Nguyệt đi theo bên cạnh Lục Thất Nguyệt, nghe lục Thất Nguyệt giới thiệu, Minh Nguyệt sơn trang rất khí phái, không hổ là một sơn trang lớn trên giang hồ, Hàn Nguyệt Nguyệt không khỏi thở dài.

“Đó là chỗ nào?”, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy cách đó không xa có một tảng đá lớn, trên đó viết cấm địa. Lục Thất Nguyệt ngoảnh về phía Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ nhìn lại: “Đó là cấm địa của Minh Nguyệt sơn trang, bất luận kẻ nào cũng không được nhích tới gần. Hàn cô nương, chúng ta đi bên này đi, phía trước có nơi phong cảnh cũng không tệ, ta mang cô qua xem một chút”, mọi người đều nói là cấm địa, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không nên hỏi nhiều, gật đầu, theo Lục Thất Nguyệt hướng một con đường khác đi tới. Nhưng là trong lòng nghĩ đến trước kia hay xem tivi, cấm địa đều là nơi có giấu bảo bối, nếu không cũng là thế ngoại cao nhân (cao nhân đời trước) trốn ở bên trong, tò mò trong lòng càng ngày càng mạnh, xem ra buổi tối phải đi xem một chút.