Không có việc gì chứ tiểu thư?”, Tiểu Tinh giúp Hàn Nguyệt Nguyệt trải ra giường, lại đến Hàn phía sau Nguyệt Nguyệt. “Ra ngoài không cần phải câu nệ, gọi ngươi cùng ta ngủ thì hãy cùng ta ngủ”, Tiểu Tinh cởi dây buộc tóc xuống, Hàn Nguyệt Nguyệt liền cầm lấy lược chải.
“Dạ, tiểu thư”, Tiểu Tinh ở bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt lâu nhất, cho nên ở trong lòng Hàn Nguyệt Nguyệt, Tiểu Tinh là thân cận nhất, nàng không cần cái gì chủ chủ tớ tớ, nàng hy vọng có thể đối đãi nàng giống như bằng hữu.
Bôn ba một ngày đường, đã sớm mệt mỏi, cũng không lâu sau, hai nàng đã tiến vào giấc ngủ.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hàn Nguyệt Nguyệt vốn là rất tham ngủ, sớm như vậy bị đánh thức, trong lòng rất không vui. “Tiểu thư, mau rời giường, nếu không sẽ không kịp”, Tiểu Tinh đối với việc Hàn Nguyệt Nguyệt ngủ nướng rất bất lực, bình thường ở trong trang có thể tùy tiện ngủ tới khi nào cũng được, nhưng bây giờ Vân Vương gia người ta lại đang ở bên ngoài chờ.
“Biết rồi” Hàn Nguyệt Nguyệt rất không tình nguyện bò dậy, rửa mặt rồi đến sảnh đường, Mạnh Dịch Vân đã ngồi ở đó chờ. Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức đi tới “Thật ngại quá Mạnh đại ca, để cho huynh đợi lâu”. Mạnh Dịch Vân cười cười, “Không có chuyện gì, ngày hôm qua mệt nhọc, ngủ nhiều cũng phải”. Ăn xong bữa ăn sáng, đoàn người liền lên đường.
Sau chín ngày bôn ba, cuối cùng đã tới Minh Nguyệt sơn trang, Hàn Nguyệt Nguyệt xuống xe nhìn xung quanh, bốn phía cũng không một bóng người. Hơn nữa bọn họ đang ở dưới chân núi, phía trước có một cái thang đá dẫn lên núi, nguyên lai Minh Nguyệt sơn trang phía trên chân núi a.
Mạnh Dịch Vân đi tới bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt, “Minh Nguyệt sơn trang này ở nơi giữa sườn núi, chỉ có con đường này thông đến sơn trang, xe ngựa không thể lên”. Hàn Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu trông lên thang đá trước mắt, không hiểu nổi tại sao không làm con đường tới cửa mà là cái gì thang đá, không phải là tự tìm đến chịu tội sao?
“Vậy xe ngựa của chúng ta làm như thế nào?” Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu nhìn về phía Mạnh Dịch Vân, xe ngựa này nàng mua rất nhiều tiền, vứt đi rất đáng tiếc.
“Đây là địa bàn của Minh Nguyệt sơn trang, không ai dám ở nơi này động tay động chân, chờ khi chúng ta lên đến sơn trang sẽ có người tới giúp chúng ta trông coi”.
cover_girls_in_Gouache_Paintings_bi555
Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu. “Tiểu thư, bậc thang cao như vậy đi như thế nào a, đến nửa đường cũng tắt thở”, Như Họa Như Tuyết xuống xe thấy thang đá dài như vậy trong lòng có tia sợ, kề bên tai Hàn Nguyệt Nguyệt oán trách.
Mạnh Dịch Vân thấy mấy người các nàng như thế cũng lắc đầu, là người luyện võ thế mà lại sợ đi thang đá. “Mạnh đại ca, chúng ta dùng khinh công đi lên có được không?”, Hàn Nguyệt Nguyệt hồi hộp nhìn Mạnh Dịch Vân, tất cả mọi người đều là người luyện võ, có phương pháp mau lẹ cần gì phải chính mình chịu khổ.
Mạnh Dịch Vân thấy bộ dạng Hàn Nguyệt Nguyệt, đáy mắt hiện lên vẻ cười, nhưng rất nhanh liền biến mất khiến không ai có thể thấy được.
Đoàn người đến cửa Minh Nguyệt sơn trang, Hắc Ưng tiến lên gõ cửa, chỉ chốc lát sau thì có một gã sai vặt ra mở cửa nhìn mấy người trước mắt. Hắc Ưng nói ra thân thế, gã sai vặt kia lập tức đi vào thông báo.
“Không biết Vương gia đến, thứ cho Lục mỗ không tiếp đón từ xa”, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng ở phía sau Mạnh Dịch Vân, nghe thấy một thanh âm dầy truyền đến, mang mắt nhìn tới, chỉ thấy một nam tử chừng năm mươi tuổi cường tráng ra đón tiếp. Mạnh Dịch Vân nhìn thấy người này, trên mặt khó khăn lộ ra nụ cười, “Lục trang chủ khách khí, Bổn vương không mời mà tới, lại hy vọng trang chủ chớ để ý mới phải”. Hai người cùng nhau cười ha ha một tiếng, Hàn Nguyệt Nguyệt nghĩ thầm, người trước mắt này chính là trang chủ Minh Nguyệt sơn trang? Mạnh Dịch Vân bình thường cũng là mặt lạnh, hiện tại lại đối với hắn khách khí như vậy, người này không phải bình thường a.
Mạnh Dịch Vân và Lục trang chủ kia ngồi ở phía trên còn Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi ở phía dưới, uống trà, nghe bọn hắn nói chuyện với nhau. Nguyên lai Mạnh Dịch Vân là khách quen của Minh Nguyệt sơn trang, không trách nói chuyện tự nhiên như vậy.
“Không biết vị này là…?”, hồi lâu, Lục Phi Thiên rốt cục phát hiện sự tồn tại của Hàn Nguyệt Nguyệt, không giải thích được nhìn về phía Mạnh Dịch Vân, Mạnh Dịch Vân chỉ cười cười. “Tiểu nữ là Hàn Nguyệt Nguyệt khấu kiến Lục trang chủ”, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy, hướng Lục Phi Thiên cung kính cúi đầu. “Hàn cô nương đa lễ”, hướng Hàn Nguyệt Nguyệt nói xong, lại chuyển hướng sang Mạnh Dịch Vân, Vương gia hôm nay đột nhiên mang nữ tử đến, hắn có chút không giải thích được, biết Vân Vương gia mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên thấy bên cạnh hắn xuất hiện nữ nhân.
Mạnh Dịch Vân thu hồi tầm mắt trên người Hàn Nguyệt Nguyệt, chuyển hướng Lục Phi Thiên: “Nguyệt Nguyệt là bằng hữu của Bổn vương, muốn đi đại hội võ lâm xem một chút, dù sao Bổn vương cũng muốn đi đến đây trước, liền cùng nhau lên đường”. Mặc dù nghe được Mạnh Dịch Vân trả lời, nhưng Lục Phi Thiên trong lòng còn đang tính toán, cô gái này trước mắt không nên qua loa a, có thể được Vân Vương gia đặc biệt đãi ngộ thì cũng không phải là người bình thường.
“Phụ thân, Vương gia tới sao không báo cho nữ nhi một tiếng”, nghe được thanh âm, tất cả mọi người nhìn về phía cửa, chỉ thấy một cô gái áo trắng đứng ở cửa, mặc dù rất đẹp, nhưng trong lòng Hàn Nguyệt Nguyệt thì nàng ta không bì được với Y Huyên sư tỷ.
“Thất Nguyệt tới rồi à, qua đây bái kiến Vương gia đi”. Cô gái tên Thất Nguyệt kia bước chậm đi lên, đến trước mặt Mạnh Dịch Vân dừng lại: “Thất Nguyệt khấu kiến Vương gia”. Mạnh Dịch Vân nhìn người trước mặt mình, vội vàng nói: “Thất Nguyệt cô nương đa lễ, đứng lên đi”. Lục Thất Nguyệt đứng dậy đi đến bên cạnh Lục Phi Thiên ngồi xuống. “Vương gia đã lâu chưa tới, còn tưởng rằng Vương gia quên mất Thất Nguyệt rồi”, nàng kia thanh âm như xoa bóp truyền vào tai mọi người, xem ra nàng rất thân thuộc a, Hàn Nguyệt Nguyệt an tĩnh ngồi ở một bên.