Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi - Chương 32-2




Nửa đêm, Phương Tĩnh Cung yên tĩnh chợt xuất hiện một bóng đen. Bóng đen ấy rất nhẹ nhàng tránh né cung nữ thái giám đang ngủ gật gà bên ngoài, nhanh chóng bước vào tẩm cung của Triệu Thái hậu, bộ dáng tự nhiên như đã quen thuộc nơi này từ rất lâu. Triệu Thái hậu đang nằm ngủ trên giường, nghe tiếng bước chân khe khẽ thì liền bật người dậy, âm thanh mềm mại như nước.



“Chàng đã đến?”



“Phải, Tĩnh Nhi.”



Triệu thái hậu vén sa trướng bằng lụa mỏng thượng phẩm, trên người khoác một bộ váy áo mỏng manh xinh đẹp vô cùng quyến rũ, yểu điệu bước xuống giường, sà vào lòng nam nhân vừa xuất hiện, giọng nũng nịu.



“Chàng đi thật lâu. Tĩnh Nhi thật nhớ chàng.”



Nam nhân mặc hắc y bộ dáng thấp đậm nhưng tay chân lại vô cùng rắn chắc, dáng vẻ đi lại nhẹ nhàng như gió cuốn mây bay, rõ ràng là một cao thủ võ lâm. Hắn vươn tay ôm lấy Triệu Thái hậu, chậm rãi bế bổng nàng lên ôm về phía giường. Ánh nến mờ ảo trong tẩm cung không soi rõ được khuôn mặt của hắn, nhưng những đường nét thấp thoáng cho thấy hắn có một khuôn mặt rất tuấn mỹ, mắt hoa đào đa tình, mày rậm, mũi cao, bạc môi mỏng khẽ nhếch tại thành một vòng cung hoàn mỹ.



Tẩm cung yên tĩnh chợt vang lên tiếng sột soạt rất khẽ của quần áo, tiếng rên rỉ của nam nữ giao hoan lúc ẩn lúc hiện nhưng bên ngoài vẫn không chút nghe thấy, lũ cung nữ thái giám dường như đã bị chuốc thuốc mê, cứ thế say sưa trong giấc mộng. Một lát sau, tiếng rên rỉ cũng dừng lại, nam nhân nằm phủ phục trên người Triệu Thái hậu, dưới ánh nến, những giọt mồ hôi đọng trên làn da trắng nõn căng bóng của Triệu Thái hậu càng thêm nổi bật tạo thành một nét quyến rũ đến kỳ lạ.



Đôi tay mảnh mai của Triệu Thái hậu ôm choàng lấy nam nhân kia, nũng nịu thầm thì.



“Phu quân, chàng đi lần nay thật lâu.”



“Tĩnh Nhi, đại hội võ lâm sắp đến, ta phải lo rất nhiều việc, chỉ cần chuyện lần này xong xuôi, chúng ta sẽ mãi mãi được bên nhau. Chúng ta đã cố gắng suốt hai mươi mấy năm qua, nàng ráng chịu đựng thêm một tháng nữa, chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nhau nữa.”



“Được, phu quân, thiếp tin chàng.”



Triệu Thái hậu thỏa mãn gục đầu vào ngực nam nhân, bộ dạng hạnh phúc rạng ngời chẳng khác gì một tiểu thiếu nữ lần đầu được yêu. Nam nhân kia vuốt ve mái tóc dài mượt mà của nàng không chán tay, thầm thì chuyện trò.




“Tĩnh Nhi, tối nay Định Vương đã nhận chỉ lên đường đi Nam Sơn châu.”



“Hắn đã đi Nam Sơn châu rồi sao?”



“Phải, ta chính mắt nhìn thấy hắn rời thành, hắn còn mang theo cả chất nữ của nàng.”



“Hừ, cuối cùng hắn vẫn là anh hùng vẫn không thoát khỏi ải mỹ nhân.”




“Ta e hắn mang theo nàng là có mục đích. Nàng quên thân phận của nữ nhân kia là gì rồi sao, chính là cháu gái của tộc trưởng tộc Thanh Miêu, lần này hắn mang quân đi tiếp viện chắc chắn sẽ dựa vào nữ nhân này để nhờ đến sự trợ giúp của tộc Thanh Miêu. Điều đó hoàn toàn bất lợi cho Triệu tướng quân.”



“Tộc Thanh Miêu lợi hại đến thế sao?” Triệu Thái hậu dù sao cũng là phận nữ nhi, mấy chuyện này bà ta cũng không nắm rõ lắm, trong cơn buồn ngủ mơ hồ, thầm thì hỏi lấy lệ.



“Nàng đừng nghĩ tộc Thanh Miêu ít người mà coi thường. Xét về độ thiện chiến, quân Thanh Miêu còn hơn cả Lạc Thiên quốc. Cho nên, lần này e rằng phải ủy khuất cho chất nữ của nàng rồi.”



“Ý chàng là…” Triệu thái hậu hơi hé mắt hỏi. Nam nhân cười khẽ một tiếng, lạnh nhạt nói.



“Giết chết cả người thật lẫn người giả. Tộc Thanh Miêu sẽ cho rằng Lạc Thiên quốc hại chết cháu gái của mình, lúc đó chắc chắn tộc trưởng Thanh Miêu sẽ dẫn quân đến đòi nợ, hai mũi cùng công kích, để xem Định Vương xử lý thế nào.”



“Được, ta tùy chàng định đoạt, dù sao chuyện của Triệu gia từ lâu đã không khiến ta bận tâm nữa rồi.”



Triệu Thái hậu cười khẩy một tiếng, ậm ừ đáp như thể đó là chuyện của ai đó xa lạ không phải chuyện của nàng, ngáp một cái đầy mệt mỏi, dụi đầu vào ngực nam nhân tìm chỗ dựa thật thoải mái rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Ánh nến lay lắt trong tẩm cung của Triệu thái hậu, nam nhân vẫn chưa ngủ, đôi mắt đầy tâm sự nhìn mông lung lên trần nhà lợp bằng ngói lưu ly, không biết nghĩ đến cảnh gì mà miệng hắn khẽ nhếch lên đầy đắc ý, chỉ hận không thể cười lên thật lớn cho thỏa. Cứ thế, đôi gian phu dâm phụ ôm nhau ngủ đến khi trời sáng, kinh thành vẫn sôi động, náo nhiệt trong sự yên bình, không ai biết phong ba bão táp cũng dần nổi bên trong những bức tường chắc chắn của tử cấm thành.