Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi - Chương 32-1: Âm mưu




“Biên ngoại phía Nam dạo này đột nhiên xuất hiện rất nhiều đạo phỉ tự xưng là tàn quân của Viễn Thiên quốc, muốn giành lại những gì thuộc về Viễn Thiên quốc. Lũ đạo phỉ này bề ngoài tuy thô lỗ, cục mịch nhưng tiến binh lui binh vô cùng trật tự, nắm rất rõ binh pháp khiến quân đội của ta rất vất vả mới cản được chúng, vũ khí của chúng lại hay làm sao, toàn bộ đều có dấu ấn của Ủng Phong. Chưa hết, ta còn nhận được tin chưa đầy một tuần nữa, thuyền buôn của Hoàng Hải quốc ở bên kia Đại Sơn Hải sẽ cập cảng Nam Sơn thành. Việc buôn thương ở Nam Sơn thành cũng là chuyện bình thường, cái không bình thường chính là số lượng thuyền quá nhiều, kích cỡ thuyền cũng to hơn rất nhiều, Hoàng Hải quốc nghèo tài nguyên từ lúc nào lại giàu có đến thế. Đội thương buôn kia cùng với lũ đạo phỉ rõ ràng là có liên quan chặt chẽ.”



“Có chuyện này sao? Tại sao ta không nghe ai báo cáo?”



Vân Thuận Đế giận dữ đập tay xuống bàn, dùng đầu gối nghĩ cũng biết đằng sau có kẻ giật dây, mà kẻ đó rõ ràng hai huynh đệ hắn đều biết rõ.



“Hoàng thượng, lũ đạo phỉ tấn công thành từng đợt nhỏ khiến ai cũng nghĩ chỉ là lũ đạo phỉ bình thường, những trận đầu quân ta dễ dàng đẩy lùi được chúng nên sinh ra tâm lý coi thường, mất cảnh giác. Gần đây chúng mới mở rộng quy mô tấn công, khoa trương thanh thế tự xưng là tàn quân của Viễn Thiên quốc, quân ta hiện vẫn ở thế thượng phong, nhưng Hoàng thượng, người nghĩ xem, nếu các đợt tấn công ngày một tăng, đợt sau lại mạnh hơn đợt trước, e rằng Nam Sơn thành không chống đỡ nổi, rất nhanh ngài sẽ nhận được tin tức từ Nam Sơn châu chuyển đến. Còn đội thuyền buôn kia, hiện giờ vẫn lênh đênh ngoài khơi, là do tin tình báo của Tuyệt Mệnh môn báo về, hàng hóa đa phần là lương thực, vũ khí của Ủng Phong lại tháo ráp được, ta tin chúng giấu trong những bao lương thực kia. Chờ đến khi chúng cập cảng Nam Sơn thành thì có ngăn chúng lại cũng đã muộn. Hoàng Hải quốc bốn bề là biển, giỏi nhất là thủy chiến, lần này lại tấn công bất ngờ, đội quân trấn giữ ở Nam Sơn châu e là trở tay không kịp.”



“Hừ, hay cho cái danh tàn quân của Viễn Thiên quốc, dân ở Nam Sơn châu đa phần đều là người của Viễn Thiên quốc, suốt mấy năm qua ta còn chưa thấy có chút biến động, lại có kẻ dám mượn danh nghĩa đó mà làm càn. Triệu tướng quân cũng thật lắm mưu nhiều mẹo, còn dám thông đồng cùng Hoàng Hải quốc tấn công Lạc Thiên quốc ta.”



“Hoàng thượng, binh biến ở Nam Sơn châu là điều khó tránh khỏi, e rằng thần đệ phải đến đó một phen.”



Phụng Phi Vũ sau một hồi lâu im lặng, chậm rãi đứng lên chắp tay về phía Vân Thuận Đế, đạm mạc nói. Vân Thuận Đế lắc đầu.



“Không được. Rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn. Chỉ cần ngươi rời khỏi đây, chắc chắn lành ít dữ nhiều, sợ chưa đến được Nam Sơn châu đã bỏ mạng giữa đường.”



“Hoàng thượng, nếu không sớm điều quân, đến khi mất đi Nam Sơn châu, e rằng hối hận cũng đã muộn. Triệu tướng quân sẵn sàng bỏ ấn tướng cáo lão hồi hương, rõ ràng đã nắm chắc trong tay một đội quân còn hùng mạnh hơn thế, cuộc chiến lần này khó mà tránh khỏi. Chúng ta không nên chần chừ vào lúc này.”





Phụng Phi Vũ cương quyết nói, dù biết Nam Sơn châu chính là một cái bẫy lớn, hắn đi chính là tự chui đầu vào rọ, còn không đi chính là tự tay dâng Nam Sơn châu cho Triệu tướng quân cùng Hoàng Hải quốc. Nam Sơn châu đóng một vị trí quân sự vô cùng quan trọng, các nước xung quanh đều nhìn vào nó mà thèm nhỏ dãi, nếu không phải Lạc Thiên quốc mạnh về quân sự, e rằng đã mất Nam Sơn châu từ lâu. Vân Thuận Đế đau đầu suy nghĩ, đã lâu khuôn mặt thư sinh lừa người của hắn mới hiện lên vẻ nghiêm túc như thế.



Thực ra, với bản chất hiếu chiến của hắn, hắn mới là người hăng hái muốn đem quân đến Nam Sơn châu chém giết lũ phản quốc cùng ngoại bang kia nhất nhưng kinh thành vẫn còn một cuộc chiến cần hắn tham gia, hắn không thể rời đi vào lúc quan trọng thế này được. Phụng Phi Vũ chờ mãi cũng sốt ruột, lên tiếng nhắc nhở.



“Hoàng thượng.”



“Không được, nơi này không thể thiếu ngươi. Để Mạc Kỳ Phong đi đi.”



Vân Thuận Đế chém đinh chặt sắt lên tiếng, Phụng Phi Vũ nhíu mày định cãi lại thì Hồ Thủy Linh đã bước đến cạnh hắn, khuynh người nói.



“Hoàng thượng, hay là làm theo kế hoạch của ta đi.”



“Mau nói.”



“Nếu người đủ tin tưởng vào ta, ta sẽ thay Vũ dẫn quân đến Nam Sơn thành…”




“Không được, ta không cho phép.”



Phụng Phi Vũ giãy nãy nói, quay sang trừng mắt nhìn nàng, thẳng thừng gạt phăng cái kế hoạch còn chưa kịp được phác họa của nàng. Nhưng Vân Thuận Đế dường như có chút thích thú, vội vàng lên tiếng.



“Hồ Thủy Linh, mau nói.”



“Ta không cho phép.”



Phụng Phi Vũ xiết chặt tay nàng hơi kéo lại một chút, cũng không quản cái vị đứng trên vạn người kia, một lần nữa trực tiếp ngăn cản. Hồ Thủy Linh bình tĩnh dùng tay còn lại đè lại bàn tay đang run lên trong tay nàng của hắn, nở một nụ cười đầy tự tin.




“Vũ, Nam Sơn châu nằm ngay sát sa mạc Thanh Miêu, ta về đó so ra còn thuận lợi hơn so với chàng. Hiện tại bốn bề công kích, kinh thành mới là nơi hiểm yếu nhất, chàng không thể vắng mặt được, vở kịch này đã có người tốn công dựng lên, chúng ta cũng không nên phụ lòng người đó.”



“Không được, hiện tại nàng… đã mang cốt nhục của ta, không thể đi được.”



Vân Thuận Đế vừa há miệng định nói liền bị một câu của Phụng Phi Vũ làm câm nín.




“Hồ Thủy Linh, ngươi đã…”



“Hoàng thượng đừng nghe hắn nói bậy, ta từ khi nào mang cốt nhục của ngươi chứ.”



Hồ Thủy Linh vừa ngượng vừa cuống, mặt đen đi một nửa liếc Phụng Phi Vũ muốn đứt cả cổ. Nàng chính là khổ chủ còn chưa biết chuyện, hắn thì biết cái gì. Phụng Phi Vũ vẫn vô cùng nghiêm túc đứng giữa ngự thư phòng, chém đinh chặt sắt nói.



“Không có thì hôm nay sẽ có.” (Cat: àh, àh =)))



Vân Thuận Đế vốn luôn nghĩ bản thân hắn vô sỉ có thừa, không ngờ hoàng đệ lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm túc của mình cũng không thua kém. Nếu không phải tình hình đang vô cùng căng thẳng, hắn đã vỗ tay mấy cái mà khen hay rồi. Hồ Thủy Linh cũng lần đầu tiên thọ giáo bản lĩnh này của hắn, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng, ngắc ngứ không thành tiếng. Vân Thuận Đế đảo mắt nhìn một hồi, cuối cùng đập bàn nói.



“Được, Hồ Thủy Linh, ngươi vẫn là ở nhà lo khai chi tán diệp cho hoàng đệ yêu quý của ta. Định Vương, tiếp chỉ. Trẫm lệnh cho ngươi dẫn hai mươi ngàn ngự lâm quân đến Nam Sơn thành trấn áp đạo phỉ, đi ngay trong đêm.”



“Thần lĩnh chỉ. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”