Vương Gia Độc Sủng Ám Vệ

Vương Gia Độc Sủng Ám Vệ - Chương 4: Bức Tử




Ánh trăng mờ ảo rọi qua khung cửa phòng giam, cô gái rùng mình mở mắt, dạ dày cuộn lên một cơn khó chịu, dịch mật lập tức đẩy ngược ra ngoài, tiếng nôn ọe vang khắp phòng giam, cô tiếp tục nôn đến khi dịch vị lẫn cả máu tươi mới ho khan liên tục và run rẩy dừng lại.

Đáng chết, rõ ràng ta chẳng hề phản kháng mà cứ nhất định ép ta uống thứ mê dược đó, rõ ràng là chọn loại mạnh nhất mang cả độc tính. Nếu như thân thể ta vốn không phải thiên thân đã có cơ chế phản kháng với chất độc thì sớm đã bỏ mạng rồi.

Bàn tay cô đã siết chặt lại vì đau đớn trong dạ dày cùng cơn tức giận. Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo bẩn thỉu, tiếng bước chân ngày một gần, cô lập tức cảnh giác cố gắng kìm hãm đau đớn nhìn về nơi âm thanh phát ra. Hóa ra là hắn, tên quý tộc đáng chết toàn thân tỏa ra thứ mùi hương còn buồn nôn gấp vạn lần thuốc độc. Cô lại tiếp tục nôn khan một lần nữa. Hắc Nhị Vương nhíu chặt đôi mày kiếm, để hắn phải xuống tận nơi mà cô ta lại ở tình trạng bẩn thỉu xấu xí và kinh dị tới mức này. Cận vệ của hắn lên tiếng: " Vương gia, cô ta bị hạ loại mê dược có độc tính quá mạnh, nếu là người thường thì đã chết sau nửa nén nhang..."

Hắc Nhị Vương ra hiệu cho năm cận vệ còn lại bước vào xích chặt chân tay nữ nhân này bằng Kim Thạch đặc biệt, khống chế cô đi ra ngoài.



Cô mệt mỏi lê từng bước chân đi theo hắn, mái tóc dài quét qua thắt lưng mảnh khuôn mặt không còn biểu cảm đau đớn dù nội tạng đang chảy máu. Đôi mắt xanh bạc phát sáng trong bóng tôi. Cả không gian bỗng nhiên trở nên kì dị, khiến những tên cận binh bên cạnh cô không ngừng rùng mình, máu huyết muốn đông tụ lại vì sợ hãi.

Cô đột ngột dừng lại bật cười trong bóng tối, nhổ ra ngụm máu tươi trong miệng. Có điều gì đó bất thường đang xảy ra, hắn rốt cuộc có ý đồ gì mà phải làm đến mức này... Hắc Nhị Vương ra lệnh cho cận vệ bên cạnh. Dùng nội lực đánh mạnh vào sợi kim thạch trên tay cô ta, một cơn đau kèm theo co giật chạy ngược lên từng thớ da thịt cô, cảm giác như bị sét đánh. Cô một lần nữa ho ra máu tươi, trên thân thể gầy guộc ẩn sau lớp da trắng bệch tơ túa gân máu là tiếng xương lạo xạo. Bất quá cũng chỉ là chút lực đánh bình thường mà lại khiến cô khổ sở như hiện tại. Cơ thể cô vẫn đang trong tình trạng trúng độc. Nếu không được điều dưỡng cẩn thận thì dù có thần thánh hạ thế cũng không cứu nổi.

Khóe môi khô nứt lộ ra vài tia máu, cô xoay người dùng cả khuỷu tay hướng tới chọc mạnh vào thóp đầu tên cận vệ áo đen bên cạnh hắn lập tức chết tại chỗ, đôi mắt xanh đem toàn bộ sát khi đặt trên người tên đại quý tộc kia. Đôi tai cô ù đi nhưng có thể nhìn ra khẩu hình miệng của vài tên đứng bên cạnh: Hộ giá vương gia.


Bọn chúng giữ lấy cô kẹp chặt cả tứ chi trong lúc cứu viện cùng ám vệ khác của hắn xuất hiện. Hắn đứng cách cô chỉ 20 bước chân. Từ tận sâu trong đáy mắt hắn là sự chế nhạo cùng thích thú. Tên biến thái này sớm đã muốn nhìn cô giết chóc một lần nữa. Bởi vậy mới kích thích bản năng tự vệ nguyên thủy trong người cô bộc phát. Rốt cuộc hắn đã biết được bao nhiêu? Cô đã vô tình rơi vào bẫy của hắn. Tên biến thái này có thể biết cô là ai sao? Làm sao hắn nhận ra được?? Cố tình hạ độc, làm cô đem cả nội tạng muốn nôn ra ngoài, một chưởng đánh vào Kim Thạch đã đem phong ấn sức mạnh mà cha cô trói buộc lên cô 15năm bị phá bỏ, khiến cô giết chóc không thể kiểm soát. Không đúng, vốn dĩ cô đã ngày càng mất kiểm soát giết người và tàn sát không biết bao nhiêu sinh mạng từ lúc bước vào trại đấu rồi.

Một mũi tên từ đâu đột ngột phóng thẳng vào tấm lưng cô, cơn đau nhanh chóng lan khắp cơ thể, khốn kiếp. Cô đau đớn gồng người lên rút mạnh mũi tên từ sau lưng ra, máu lập tức phun không ngừng.Cô rùng mình bước đi loạng choạng né tránh những vết dao kiếm liên tiếp hướng cô chém tới, cho đến lúc máu thịt cô văng ra ngoài nhuộm đỏ sàn.Cô nắm chặt bàn tay đem nắm tay đấm mạnh vào nền đất, khiến mặt đất rung chuyển làm tứ phía rung lên mạnh mẽ, bọn chúng đã bị đánh bật ra xa. Cơ thể cô đau đớn cùng run rẩy chịu không nổi, cô đã cố gắng đè nén thứ sức mạnh ấy lại nhưng không kịp nữa, từ sâu trong cơ thể cô, một luồng sức mạnh chạy dọc lên từng tế bào, các vết thương dần dần lành lại một cách kì diệu. Da thịt tái tạo cùng nội tạng đang được vá lại, dù là trong bóng tối nhưng tất thảy đều được nhìn rõ ràng.

Điều này vốn chẳng hề kì lạ với cô. Nhưng có lẽ là điều phi lý nhất mà Hắc Nhị Vương từng thấy trong đời. Hắn không kiềm chế được mà ánh mắt màu hổ phách kia đã trợn lên một cách cả kinh cùng độc ác. Khóe miệng đã nhếch lên một đường. Còn chưa ra đến bên ngoài. Mà những sát thủ và ám vệ mạnh nhất của hắn đều đã chết gần hết. Đêm nay hắn muốn đánh bạc với tính mạng của chính mình.