Đã hơn một tuần kể từ ngày cô gặp lại người đó. Cô vốn đã không thể nhớ nổi ông ấy nhân hình ra sao? Nhưng cái cảm xúc lưu lạc giữa thế gian mà gặp lại được người nhà thì bao nhiêu uất ức dồn nén đều muốn phơi bày.
Ông ta gọi cô ra Ngoại Thành vốn là để đưa nguyên liệu cuối cùng cho việc chế tạo thuốc dịch dung mới. Nhưng ông ta đã quên nhắc cô sau khi lấy được nguyên liệu thì phải thanh tẩy cơ thể. Đẩy hết nội tại sát khí cùng bế quan 2 tháng. Tâm trí phải ở trạng thái trong sạch nhất mới có thể sử dụng Bách liên tuyết hoa.
Bách Liên Tuyết Hoa kia được hái tại Bạch Liên hồ. Nó đã hấp thụ tinh hoa trời đất cả trăm năm. Việc điều chế nó vốn không đơn giản. Nhưng đáng tiếc cô lại tự ý nghiền dược liệu. Bây giờ coi như nhiên liệu đã hỏng hoàn toàn. Để trở lại Phù Vân Tộc không còn dễ dàng nữa. Tức là trước khi tìm ra cách để chế tạo một loại dịch dung khác. Cô phải sống với khuôn mặt hiện tại.
Sau khi để lại nhắc nhở. Cô phải điều dưỡng thân thể tại một căn cứ bí mật trong rừng trúc. Ông ta phát hiện toàn bộ nội công của cô đã bị một loại thần khí tên là Kim Lôi Thạch khống chế. Loại thần khí này vốn là bảo vật của Mãn Di Tộc. Không biết vì sao kẻ đó lại có được nó và giờ đây sử dụng nó để khống chế nữ nhân kia.
Mặc dù việc sử dụng Kim Lôi Thạch có tác dụng tương tự như chịu sét đánh để đả thông kinh mạch bất thường của nữ nhân này. Giúp cô ta khống chế sức mạnh. Chặn lại ham muốn giết chóc nguyên thủy. Sau hơn mười năm nghiên cứu về sức mạnh của cô ta. Ông ta đã tìm ra một truyền thuyết vô cùng đáng sợ. Truyền thuyết ấy giải thích cho nguồn gốc của cô ta. Tại sao cô ta lại sinh ra trên đời này. Và dòng máu chảy trong người cô ta là như thế nào. Tại sao cô ta chịu sét đánh mà không chết. Cơ thể dường như bất tử nhưng có vẻ không hề ổn định.
Đã có một thời gian ông cảm thấy mình bị điên rồi. Đầu óc mình chắc chắn có vấn đề. Nếu ông ta điên thì mọi chuyện có lẽ sẽ đơn giản hơn. Nhưng tất cả những việc xảy ra đều là thật. Đến khi bản thân ông chấp nhận sự thật đó thì thời hạn cuối cùng của nữ nhân kia cũng sắp đến.
Ôn Nhiên Thần ngồi trong mật động, khí tức toàn thân bị bao phủ bởi một màn sương mờ ảo. Kí ức mơ hồ ẩn hiện trong tâm trí cô về một người đàn ông xa lạ. Một người đàn ông có mái tóc dài. Thân hình cao lớn, đôi mắt xanh bạc như phản chiếu hình ảnh của chính cô trong đó. Ông ta đã luôn theo sát cô từ khi còn nhỏ. Nhưng khi cô cố gắng nhớ về người đó thì bản thân như bị ai đó ngăn cản.
Càng nghĩ lại càng đau đầu, càng nghĩ lại càng muốn phát điên. Cô rùng mình mở mắt, ánh sáng le lói trên cửa động rọi xuống khiến khoảng trống trong lòng cô ngày càng lạnh lẽo cô độc.
- Ôn Nhiên Thần.
Người đàn ông trung niên kia đã trở lại. Ông ta là cha nuôi, là sư phụ của cô. Người dạy võ công, cùng dược thuật cho cô cũng là ông ấy. Chỉ là cô tiếp thu khác với người thường. Mọi thứ cô học được đều vô tình vượt xa với tầm hiểu biết của ông.Từ nhỏ đến lớn ông ta luôn che đi khuôn mặt mình không cho cô ghi nhớ. Nhưng giọng nói của ông lại khiến cô nhớ rõ như ngày nào.
- Sư phụ..
Ông ta tựa vào một vách tường gần đó. Từ trong tay áo lấy ra một chiếc vòng bạc đưa cho cô. Trên chiếc vòng có nạm một viên thủy tinh màu ngọc bích.
- Ta đã tìm nó mấy ngày nay. Đeo cái này lên sẽ giúp che đi dấu vết của Kim Lôi Thạch trong người ngươi. Kim Lôi Thạch vốn là thần khí khống chế rất mạnh. Mỗi khi ngươi có ý định giết ai đó. Kim khí kia sẽ hiện lên trên da thịt ngươi một đường vân đỏ. Chiếc vòng bạc này là một loại kim khí khác. Tuy không thể phản lại chức năng khống chế của Kim Lôi Thạch nhưng bản thân nó lại giúp che giấu đi khí tức của Thần Khí này. Sẽ không ai phát hiện ngươi đang mang Kim Lôi Thạch trong người.
Ôn Nhiên Thần im lặng lắng nghe, bản thân có chút cảm thấy khó hiểu.
- Ngươi sắp tới sẽ sống trong thân phận Vũ Thanh Thanh. Ta đã sắp xếp người vào Vũ Gia phủ điều tra. Gia thân của cô ta đều đã qua đời. Vũ Thanh Thanh tính tình cổ quái, chưa từng lộ mặt cho thiên hạ biết được. Gia nhân trong nhà cũng chưa có ai từng thấy cô ta.
- Đóng giả Vũ Thanh Thanh.. Sư phụ. Con hiện tại đang là ám vệ của Hắc Vương Phủ. Việc đó thuận lợi cho việc điều tra tung tích những người Phù Vân Tộc của ta.
- Hắc Lang? Tên Vương gia đó quá thâm hiểm. Nếu hắn biết được bí mật của ngươi thì mọi chuyện càng rắc rối. Còn nếu ngươi muốn thì vẫn có thể sống cả hai thân phận. Nhưng phải một tháng nữa ta mới tạo ra một loại dịch dung mới. Tuy không bằng Tuyết liên hoa nhưng tác dụng cũng tương tự. Thời gian duy trì sẽ ngắn hơn.
- Sư phụ.. Có điều mắt của ta không thể thay đổi màu sắc.
Ông ta đột nhiên im lặng, rơi vào trầm ngâm suy nghĩ. Khuôn mặt cùng thân thể có thể cải trang nhưng đôi mắt thì không. Một lúc sau đó, ông ta mới tiếp tục lên tiếng.
- Việc đó chính ta cũng bất lực, nhưng sống với thân phận của Vũ Thanh Thanh. Mọi việc sẽ dễ dàng giải quyết hơn. Ngươi cũng không cần chịu khổ, hơn hết việc giữ cho tinh thần thanh tĩnh rất quan trọng. Từ bây giờ cho đến khi ngươi 18 tuổi. Nếu duy trì được khống chế kia và hạn chế tàn sát. Sức mạnh của ngươi sẽ ổn định. Ngươi sẽ tự khống chế được chính sức mạnh ấy.
Nữ nhân Phù Vân Tộc vốn rất đẹp. Vì họ sống một cuộc sống vô lo vô ưu. Không tranh quyền thoạt thế. Không ghen ghét đố kị. Nét đẹp không đơn thuần là đẹp nữa mà là tinh thế thoát tục. Mà nữ nhân đẹp nhất tộc Phù Vân thì lại đang ở nơi này. Sinh ra trên đời với cặp mặt xanh tựa bầu trời. Nhưng một thời gian sau đó đôi mắt cô ta lại chuyển sang màu xanh bạc lạnh lẽo. Giống như tâm tính thất thường của cô ta.
Người đàn ông kia lại không nén được tiếng thở dài. Chưa cần biết đến việc tương lai của cô ta sẽ thay đổi thời thế ra sao. Nhưng nếu khuôn mặt kia được công khai thì sẽ gây biến động thiên hạ.
- Sư phụ... Con hiểu rồi. Con sẽ cố gắng.
- Vũ Thanh Thanh kia là tội đồ bán nước câu thông với kẻ địch. Vốn đã bị ta giết chết. Nhưng tin tức này chưa hề bị lộ, xác của bọn chúng ta đều thiêu cháy cả rồi. Ngươi bây giờ là tội phạm bị truy nã, tuy nhiên ngươi không cần lo lắng. Ta đã thu xếp ổn thỏa. Chỉ cần làm theo kế hoạch.
Ôn Nhiên Thần gật đầu. Sau khi bế quan một tuần trăng cô đã đem nguyên khí trong cơ thể nén lại. Dùng chính tuyết liên hoa kia luyện thành đan dược rồi nuốt xuống. Bây giờ thần sắc cô hồng hào, thần thái tựa thiên tiên. Cô bước ra khỏi cửa động đã có một đoàn xe ở bên ngoài đợi sẵn. Những người này hoàn toàn xa lạ.
- Các người là....
Đoàn người thoạt nhìn đều rất bình thường chỉ có biểu cảm của họ là vô cùng bất thường. Dù đã cố gắng che giấu đi nguyên khí trên cơ thể nhưng vẫn có thể nhìn ra nội công ẩn giấu trong người. Cỗ xe nhìn y chang cỗ xe lúc cô rời thành. Một nữ nhân có gương mặt nhỏ nhắn tiến đến bên cô
- Tiểu thư, lên đường thôi. Đại nhân đã phân phó bọn thuộc hạ hộ tống tiểu thư.
Ôn Nhiên Thần gật đầu, cô bước lên xe ngựa, bên trong xe đã xếp sẵn một bộ trang phục màu trắng kèm theo một chiếc túi thơm mùi hoa sen tươi.
Đoàn xe khởi hành ngay sau đó.
Tây Môn Đông Thành đã dán cáo lệnh truy nã Vũ Thanh Thanh. Quân đội của Hắc Hùng cũng bắt đầu mở thành rà soát khu vực ngoại thành.
Đoàn xe đi được một đoạn cũng đúng lúc quân đội đuổi đến nơi. Ôn Nhiên Thần bình tĩnh ngồi trong cỗ xe. Thảm nhiên ăn một chút bánh sen ngọt. Đôi mắt xanh bạc chớp nhẹ. Nhìn qua tấm mành che, phía trước đoàn quân binh đã bao vây tứ phía. Đám giai nhân cũng không hề nao núng chỉ đứng im tại chỗ. Nữ tì bên cạnh cô đã bước xuống xe.
- Các ngài có việc gì, tại sao lại chặn đường tiểu thư của chúng tôi?
- tiểu thư Vũ gia nhà các người đang bị truy nã. Nay bọn ta tới bắt người.
- Không biết tiểu thư nhà ta đã mắc phải tội lỗi gì? Nhưng bọn ta cũng đang tiện đường trở lại thành. Các ngươi rảnh rỗi thì cùng đi.
Một tên trong số đó đã cứng toàn bộ cơ mặt, một con tiểu tỳ mà lại dám ăn nói hỗn xược như vậy.
Ôn Nhiên Thần lúc này mới bước xuống xe, tà áo lụa trắng hiện ra sau lớp mành che. Khuôn mặt xinh đẹp đến kinh động lòng người kia khiến cả đoàn quân trải qua huấn luyện tinh thần thực khắc khổ giờ đây cũng phải thơ thẩn một hồi. Đôi mắt xanh bạc xinh đẹp nhìn vào tên vừa to tiếng lúc nãy:
- Đại nhân, chắc chắn là có hiểu nhầm gì ở đây. Bọn ta không muốn các ngài khó xử, nên cứ về thành trước đã, tội lỗi gì Vũ Thanh Thanh ta đều gánh chịu.
Nhìn mĩ nhân trước mặt xuống nước cầu xin, một tiểu quan như hắn thật sự không có sức kháng lại. Chẳng phải là áp giải sao, vậy chỉ cần đoàn xe này trở về thành và dẫn người đến Hắc Nhị Vương phủ là được. Hắn cũng không muốn phải trói một vị cô nương đẹp như thế này bằng dây thừng hay xích sắt, càng không muốn đem bỏ nàng ta vào cũi gông.
Đoàn xe sau đó được ra lệnh hậu thuẫn bốn phía hậu tiền tả hữu một dàn binh chủng hùng hậu. Thoạt nhìn rất dọa người. Ôn Nhiên Thần bước lên xe ngựa chợp mắt. Trong lòng lại đè xuống một gánh nặng. Số phận cũng thật kì quái. Cữ ngỡ bất ngờ làm thế thân cho Vũ Thanh Thanh đã chết kia sẽ giúp cho ích cho việc tìm người.
Chỉ là không ngờ số phận trớ trêu thay ngày đầu tiên sống trong thân phận của Vũ Thanh Thanh đã phải chuẩn bị diện kiến tên súc vật Hắc Lang.
_________________________
😢 bác nào đọc thì nhớ Vote cho e nha