Vương Gia Độc Sủng Ám Vệ

Vương Gia Độc Sủng Ám Vệ - Chương 20: Hắc Vương Phủ




Đêm đã về khuya, Hắc Nhị Vương Phủ bị bao phủ một tầng không khí u ám. Linh Cữu của Thập Tam Vu Ngọc đã được chuyển vào tiền viện. Tam Vương háo sắc vì chê không khí nơi này quá lạnh nên đã kéo dàn mĩ nữ sang phủ Tướng Quân tá túc. Nhị vị hoàng tử cũng không lưu luyến túc trực bên linh cữu người thân mà đem hành lí chuyển vào phủ Bát Vương ở nhờ.



Hắc Lang trầm lặng ngồi trong thư phòng. Hôm nay người chết không phải hắn nhưng cả Hắc Vương Phủ đều đeo tang trắng. Hắn ghét nhất chính là màu trắng chết chóc này. Nó là màu sắc dễ bị vấy bẩn nhất dù căn nguyên trong sạch. Chính vì vậy cả đời này hắn chưa từng mặc màu gì khác ngoài màu đen và xanh trầm.

Hôm nay Hắc Phủ đeo tang, đám gia nhân cũng được lệnh khóc đến khan cả cổ sưng cả mắt cho có không khí. Chỉ mình hắn là chán ghét lánh đi.



Nhiệm vụ lần này nữ nhân kia đã làm hỏng. Vốn là hắn muốn hạ sát cả hai rút ngắn kế hoạch phá tan âm mưu của Nhĩ Quốc và Bắc Yến đang âm thầm tạo phản kia. Nhưng chuyện khiến hắn không ngờ nhất chính là tên Thập Tứ Vu Bảo có thể thâm độc với chính anh em của mình. Vốn dĩ hắn có thể cứu anh em của mình. Chỉ cần hắn lấy 7 phần công lực ép độc cho sư huynh hắn, kèm theo chữa trị 80 ngày. Mạng của Thập Tam Vu Ngọc nhất định được bảo toàn.



Nhưng đáng tiếc thay lợi ích của quốc gia kèm theo ham muốn tranh quyền đoạt vị sau này. Tên đó không ngại hy sinh chính anh ruột của mình. Hắn càng không thể kéo dài thời gian chạy chữa, khiến đợt tấn công đã được lên chiến lược kia bị bẻ hướng.



Nghĩ đến việc mèo khóc chuột bày ra bộ dạng đau khổ của tên đó càng khiến hắn kinh tởm. Hắc Lang rất ít khi cười nhưng hôm nay hắn phải cười nhạo tên đó. Cận vệ của hắn tiến lên ghé sát vào tai hắn nói điều gì đó. Khiến hắn phải tức giận đập bàn. Được lắm Vũ Gia trang, dòng dõi Vũ Gia bao đời nay thề trung thành với Quân đội. Ấy vậy mà khi Vũ Thanh Thiên cùng vợ hắn qua đời lại để lại gia tộc cho Vũ Thanh Thanh kia. Cô ta hôm nay đã lấy lệnh xuất thành đem theo một lượng quân dược lớn rời đi. Thông đồng cùng kẻ thù, nằm vùng làm gian tế. Có biến thì lập tức bỏ chạy. Thật quá sơ xuất vì lần điều tra trước đã bỏ qua cô ta.



- Mau ra lệnh bắt sống Vũ Thanh Thanh, lập tức giáng tên tiểu quan dám cho Vũ Gia rời thành xuống làm lính gác.



Chỉ lệnh vừa dứt thì một ám vệ khác của hắn từ đâu xuất hiện.



- Chủ tử... Nữ nhân của ngài biến mất rồi.



Hắc Lang lại bật cười lớn, nữ nhân của hắn??? Hắc Miêu của hắn sao. Cô ta đã nhân cô hội biến mất?? Mà cũng đúng thôi, làm gì có tên cận vệ nào của hắn cản được cô ta. Thời điểm này cô ta biến mất là tốt nhất. Quá nhiều việc ập lên đầu hắn một lúc. Giải quyết Thập Tứ Vương kia không còn đơn giản nữa. Lần này hắn sẽ xới tung cả Bắc Triều lên. Dám coi thường hắn sao?



Cả căn phòng chỉ còn vọng lại tiếng cười của hắn, một cận vệ cùng một ám vệ thân cận kia đã gai lạnh cột sống. Không xong rồi, lần này bên Bắc Triều đã chọc cho chủ tử của họ tức giận thực sự. Cả thiên hạ này ai cũng biết. Khi Hắc Nhị Vương nhếch môi cười tức là vui vẻ, hài lòng. Còn khi hắn bật cười lớn tức là tiếp sau đó sẽ có kẻ nào đó phải khóc lóc thảm thiết.



Giờ phút này Đại Tướng Quân Hắc Hùng đã nhận được mật báo:



- Khai chiến Bắc Yến.



Hắn khẽ thở dài... Một Bắc Yến nhỏ bé lại muốn tạo phản. Kết giao cùng Nhĩ Quốc để chống lại Tây Môn Đông Thành. Vậy là lần này Hắc Lang chiến thật sao. Hắn lại phải ra trận tiếp sao, thật chán muốn chết, hắn chỉ vừa từ biên ải trở về mà lại sắp phải quay trở lại đó.



Hắc Hùng thở dài thườn thượt, lập tức bước vào mật thất mở Quân Lược Đồ bắn lên một cấp báo. Toàn bộ hai mươi vạn quân lính tinh nhuệ của hắn nhận lệnh tập kết. Chưa đầy bốn canh giờ sau lửa trại đã sáng rực vành đai biên giới Bắc Yến. Và hai canh giờ tiếp theo, mười vạn pháo binh cùng hỏa tiễn cũng đã ùn ụt tập kết cách đó 40 cây số. 30 vạn quân còn lại cũng nhanh chóng phân chia đóng quân tại các cửa quan. Cảng biển của Hắc Nhị Phủ lúc này cũng đóng lại giao thương. Thủy quân đã bắt đầu rục rịch cắm trại. Chỉ chờ có lệnh khai hỏa tất cả sẽ không tiếc lấy máu thịt đắp lên nền hòa bình cùng sự hưng thịnh của quốc gia.



Chỉ trong một đêm toàn bộ Bắc Yến bị dồn vào chỗ chết. Nhĩ Quốc chưa tập kết đã không kịp trở tay. Quân đoàn của Hắc Hùng đi tới đâu càn quét tới đó. Bấp chấp là sâu bọ cản đường ở biên giới trừ khi có thông lệnh cùng lệnh bài mới được phép sống sót. Bằng không tất cả sẽ phải chịu bỏ lại thân mạng.



Sáng sớm hôm đó Hắc Lang đã thấy được kẻ nào đó xông đến cửa phòng toàn thân thương tích. Chắc hẳn đêm qua tên đó thoát không ra thiên la địa võng được giăng đặt để phòng thích khách kia.



- Hắc Lang, rốt cuộc ngươi muốn gì. Thập Tam huynh của ta chết chưa lạnh xác, ngươi đem quân đội bao vây Bắc Yến. Là muốn bức người vào chỗ chết????



Kẻ vừa gào thét đã bị hai ám vệ khống chế. Giờ phút này đã quỳ rạp xuống đất, hít thở không thông. Hắc Lang vui vẻ nhìn tên Thập Tứ Vương kia khổ sở dưới đất



- Bắc Yến trốn thuế quan hai năm liền. Bí mật xây dựng quân đội, thông đồng với Nhĩ Quốc tạo phản. Ngươi còn muốn hỏi ta muốn gì?



Kẻ dưới đất đã im lặng, hai mắt hắn vằn đỏ những tia máu:



- Nhĩ Quốc chỉ là quan hệ giao thương. Quân đội xây dựng để củng cố tiền tuyến. Ngươi có bằng chứng bọn ta tạo phản?



- Giờ phút này Bắc Yến đã nằm trên giá chém. Ngươi nên hiểu chuyện mà khai thật ta sẽ xem xét việc lưu lại Bắc Triều. Bằng không có thêm 10 Nhĩ Quốc cũng không cứu nổi Bắc Yến nhỏ bé của ngươi đâu.



Thập Tứ Vương lúc này đã bàng hoàng, Hắc Lang hắn ta đã biết trước mọi chuyện. Quả nhiên là vậy, việc hắn ta đem đoàn sứ giả đến Đấu Lang Trại như một lời cảnh cáo. Đứng trên đất của Tây Môn Đông Thành vốn dĩ đã là đứng lên bàn chông. Bắc Yến nhỏ bé bị kìm kẹp đến không thể phát triển. Hàng năm đều bị đóng thuế quan rất cao. Đến quân đội cũng không được phép xây dựng. Không khác gì một con sủng vật được bao dưỡng.



- Chính là một con sủng vật được bao dưỡng... Hắc Lang đến nước này ngươi giết luôn cả ta đi. Hãy tha cho Bắc Yến.



- Vốn dĩ là ngươi đã nằm trong quan tài cùng với Thập Tam Vu Ngọc rồi. Ngươi nghĩ mình có quyền lên tiếng đòi chết sao?



Hắc Lang âm trầm nhấp một ngụm trà. Khuôn mặt hắn ngày càng lạnh:



- Năm xưa phụ thân ta qua đời. Nương của ta bị ám sát, Hắc đế đoạt ngôi lại có Bắc Yến hùng mạnh hậu thuẫn. Các người quay ra cung phụng triều đình như một con cẩu. Đến bây giờ còn không thừa nhận mình là súc vật ?



Thập Tứ Vương bật cười lớn, quả nhiên là Hắc Lang, thâm thù cừu hận nào hắn bỏ qua cho được.



- Bắc Yến cũng có gia thân họ hàng, có dân lành có người già trẻ nhỏ. Thời thế thay đổi, bọn ta đâu thể vì lòng trung thành mà bỏ qua bao nhiêu mạng người. Chẳng phải bao nhiêu năm qua ngươi cũng ép cho Bắc Yến không ngóc đầu dậy nổi đó sao?



- Cho ngươi cơ hội cuối cùng, theo bản Vương vào cung. Bao nhiêu tội lỗi nhận hết về mình kể cả.... giết Thập Tam Vu Ngọc.



- Ngươi....



- Thế nào? Hiện tại đã có hơn 60 vạn binh lính bao vây tại biên giới Bắc Yến. Chỉ cần bản Vương hạ lệnh Bắc Yến sẽ bị san phẳng.



Cuộc nói chuyện đã chấm dứt tại đó. Ngay sáng hôm ấy Thập Tứ Vu Bảo vào cung. Tội câu kết cùng Nhĩ Quốc, đi ngược lại với tuyên thệ trung thành bao đời nay đã khiến cho Hắc đế cùng bá quan nổi giận. Ngay tại sân rồng Thập Tứ Vương sau khi nhận tội liền tự sát. Hắc Lang cũng có mặt tại đó, khuôn mặt hắn lạnh lùng nhìn về kẻ đã chết. Cũng như nhìn về nơi mà những con người đang đứng tại nơi đó. Một triều đình hỗn tạp, một vị vua bù nhìn, một tập thể bá quan tồn tại chỉ để đâm bị thóc chọc bị gạo. Khi quốc thái dân an thì cùng nhau vơ vét. Hắn đứng đó như một vị thần đứng nhìn đám người trần mắt thịt tầm thường vô vị. Đã đến lúc hắn phải có một thay đổi lớn. Trường bào đen tuyền lặng lẽ rời khỏi sân rồng nhuộm tối một vùng trời.



Hơn sáu mươi vạn quân trên đường rút về căn cứ đã tiện tay giết sạch quân đội của Nhĩ Quốc. Đi đến đâu giết đến đó. Thậm chí tổn hại của quân địch là 100 thì của ta lại lại là con số 0 tròn trĩnh. Đế chế cường hãn của Tây Môn Đông Thành là một tay Hắc Lang xây dựng. Đoàn quân chiến thần của Hắc Hùng nổi tiếng từng lẫy bốn phương. Sau chiến thắng nhanh gọn thu dọn tàn quân Nhĩ Quốc lại một bước tiến lên tầm thế bất khả xâm phạm.



Linh cữu của Thập Tam Vương và Thập Tứ Vương được áp giải trở về Bắc Yến. Bắc Yến bị truất quyền tự do lưu thông. Sau ba tháng người của Tây Môn Đông Thành sẽ thu hồi Vương lệnh, Bắc Yến bị ép xác nhập Tây Môn Đông Thành. Quân Vương Nam Triều càng thêm căng thẳng, bọn họ sợ hãi không biết đến khi nào mới đến lượt mình.



Mọi chuyện diễn ra chỉ trong một tuần trăng. Nhanh hơn cả dự tính của Hắc Lang. Riêng chỉ có tung tích của Vũ Gia Trang là biệt tích. Thần không biết quỷ không hay. Nữ nhân quái vật kia cũng biến mất không còn một dấu vết. Việc tìm kiếm được thúc đẩy mạnh hơn. Việc quân đã xong, việc tư phải tính. Chờ cho cô ta trở về hắn sẽ thiết lập xiềng xích mãi mãi.