Vương Bài Sủng Phi

Chương 5-2




“Tôi dám cược, nhất định là cô ta cố ý.” Một đàn ông khác ngao ngán nhìn mấy miếng thịt trong nồi bị anh ta làm cháy đen sì.

Lúc đó có rất nhiều đàn ông tập trung trong nhà bếp, bọn họ đa số đều nhìn thấy thái độ ngạo mạn của Mạt Ca, không hiểu thế nào, chạy đến hỏi nhau.

“Cô ta là tiểu thư của Liễu gia, sao lại giỏi nấu ăn thế?”

“Rốt cuộc gia đang định làm gì? Vô duyên vô cớ đưa cô ta đến đây. Chẳng phải khiến chúng ta bị hành hạ sao?”

“Đồ ăn thế này tôi ăn một miếng là không nuốt nổi nữa.” Một người đàn ông chán ngán quẳng bát của mình lên bệ bếp.

“Nữ nhi mà dám trói Tiêu Dao vương gia đến đài bán đấu giá thì không phải là người dễ chơi.”

“Liệu gia có gì... với cô ta...”

“Vớ vẩn!” Hầu hết những người đàn ông còn chưa nghe hết, đã đồng thanh nói, rồi quay đi tiếp tục tự phục vụ mình.

Sự sung sướng, đắc ý của Mạt Ca tiếp tục kéo dài đến tối.

“Phượng Thập Nhất, liệu có thể giải thích một chút thế nào là “ta muốn ăn cơm?” Mạt Ca trợn mắt nhìn người đàn ông được đằng chân lân đằng đầu. Lẽ nào gã tưởng cô là đầu bếp?

“Ta đói rồi!”

“Ngươi đói thì liên quan gì đến ta?” Mạt Ca không định quan tâm đến gã. Cô đang rất no nê, nhà bếp của U các thật là tốt chỉ cần nấu ăn giỏi, muốn ăn sơn hào hải vị tuyệt đối không thành vấn đề.

“Tiểu Mạt Mạt, cô ăn đồ của ta, ở trong phòng của ta, tục ngữ nói rất hay, có đi có lại, có phải cô cũng nên dùng sức lao động báo đáp một chút?”

Mạt Ca phẫn nộ nheo đôi mắt to xinh đẹp, nghiến đôi môi hồng, bàn tay nhỏ nhắn nắm thành nắm đấm rất chặt.

“Đừng hối hận!” Câu này Phượng Thập Nhất nói với Mạt Ca, cô trả lại nguyên vẹn cho gã.

Mạt Ca chuẩn bị làm một bữa thịnh soạn đủ khiến gã “suốt đời không quên”.

Dấm trắng mười muôi. Cho gã chết chua!

Muối trắng mười thìa. Cho gã chết mặn!

Đường trắng năm thìa. Cho chàng ta chết ngọt!

Ớt mười quả. Cho gã chết cay!

Một đĩa cơm rang “ngũ vị” đặc biệt được làm xong.

Mạt Ca cười nhạt nhìn đĩa cơm rang hổ lốn, đến chó ngửi cũng phải bỏ chạy, cô vẫn chưa hả giận, vớ bình dấm tưới thêm ít nữa lên trên. Trịnh trọng bưng đĩa cơm rang đặc biệt ra khỏi nhà bếp.

“Đây là cơm rang ‘ngũ vị’ đặc biệt, tiểu nhân dốc hết tuyệt chiêu học cả đời mới làm được, đại nhân cứ từ từ thưởng thức.” Đấy cái đĩa hổ lốn đen sì đến trước mặt Phượng Thập Nhất, Mạt Ca đắc ý chăm chú nhìn gã, lòng ngấm ngầm khoái trá vì trò ác của mình.

Phượng Thập Nhất liếc cô một cái, đôi mắt sâu lóe một tia sáng lạ. Gã cầm thìa lên, bắt đầu lặng lẽ ăn.

Động tác của gã rất chậm, giống như thưởng thức một mỹ vị chưa từng có. Một miếng, hai miếng, ba miếng... chớp mắt hơn nửa đĩa cơm rang đã sạch trơn.

Mạt Ca trợn tròn mắt, nhìn gã đưa từng thìa cơm rang toàn “mỹ vị” vào miệng, bất giác kinh ngạc. Vị giác của người này có vấn đề hay sao? Sao có thể ăn được thứ đó?

“Phượng Thập Nhất...” Mạt Ca cảm thấy hơi áy náy.

“Rất ngon!” Cái đĩa đã trống không, thậm chí không còn một hạt cơm, sạch trơn.

Mạt Ca cười khan hai tiếng, thực ra cô rất muốn nói: Cảm ơn quá khen!

Đĩa cơm cô ngủi cũng buồn nôn, đừng nói có thể nuốt trôi một miếng.

Có thể nấu ăn đến trình độ đó, cũng cần chút công phu, đây không phải là chuyện ai cũng làm được. Có thể ăn được, càng không phải là người bình thường. Chỉ có thể nói, Phượng Thập Nhất đúng là kẻ siêu bệnh hoạn cộng bệnh hoạn nghiêm trọng!

“Chưa bao giờ có ai nấu cơm cho tôi ăn!” Lát sau, gã mới buông ra câu đó.

Mạt Ca lặng lẽ nhìn gã, hơi mủi lòng thầm nghĩ: Phượng Thập Nhất, ngươi đang diễn khổ nhục kế hay sao? Ngươi có chắc khổ nhục kế của ngươi có hiệu quả không? Nhưng nếu không hiệu quả, vì sao cô cảm thấy gã đáng thương như vậy?

Mạt Ca thể nghiệm một cách sâu sắc thế nào là một lần sơ xuất thành thiên cổ hận. Từ hôm đó, cô trở thành hầu nữ riêng của Phượng Thập Nhất, chuyên trách nấu bữa tối hàng ngày cho gã.

Bởi câu nói “chưa từng có ai nấu cơm cho tôi ăn”, cảm giác áy náy đã bị Mạt Ca khóa trong hòm bảo hiểm nhiều năm, lúc này ngang nhiên chạy ra tác oai tác quái. Phượng Thập Nhất không còn phải thưởng thức món “đặc biệt” cô “dốc hết tuyệt chiêu học cả đời” mới làm ra nữa.

“Tiểu Mạt Mạt, hôm nay không vui à?” Phượng Thập Nhất vừa ăn món ăn khuya cô làm, cười hỉ hả hỏi.

Mạt Ca lườm gã ta, “Bao giờ thiếu gia thả cho tôi về?”

Phượng Thập Nhất là kẻ đại bịp! Gã dám nói khi nào cô hầu hạ khiến gã dễ chịu gã sẽ thả cho cô về. Mạt Ca cảm giác cô đã làm hết trách nhiệm của một hầu nữ, hầu gã ăn, cười nịnh gã, chỉ có chưa lên giường hầu gã chuyện chăn gối mà thôi. Mười ngày liền, gã hài lòng rồi chứ?

“Đợi khi nào ta vui vẻ hãng hay.” Phượng Thập Nhất thong thả nói. Gã hài lòng hưởng thụ bữa ăn khuya, mặt dù chỉ là bát mì trứng gà bình thường, nhưng gã ăn rất ngon miệng. Mạt Ca không nhìn ra chút thành ý nào của gã.

“Phượng Thập Nhất, ta muốn đánh ngươi!” Mạt Ca phẫn nộ trừng mắt.

“Tiểu Mạt Mạt, cô nương không nên thô bạo như vậy, cẩn thận kẻo ế chồng.” Gã trêu cô.

“Yên tâm, bản cô nương là tuyệt thế mỹ nhân, muốn lấy chồng, quá dễ.”

“Có lấy được cũng sẽ bị người ta bỏ.”

Mạt Ca tức điên, quả thực cô đã chịu đựng đủ rồi, Phượng Thập Nhất đúng là đang khiêu khích sức chịu đựng của cô.

Mười ngày trời ở cái nơi ma quỷ này, cô sắp chết vì buồn.

Những người áo đen tuân thủ quá nghiêm nguyên tắc im lặng là vàng, hơn nữa quy luật làm việc nghỉ ngơi của họ cũng trái ngược với cô. Ban ngày họ rất ít đi lại, đều ngủ vùi, trời vừa tối là ồn ào kinh khủng. Khiến ban đêm cô ngủ rất ít.

Phượng Thập Nhất nuôi một bầy “động vật” trời vừa tối là đi lang thang, nhưng cô cũng thông cảm, thăm dò tin tức chính là phải ra đi lúc đêm khuya người vắng, rốt cuộc những việc xấu xa cần phải tiến hành một cách bí mật. Ban ngày hoàn toàn không thể gặp Phượng Thập Nhất, buổi tối gã mới về U các.

Việc đầu tiên sau khi trở về là gã đòi ăn cơm. Mỗi lần bị hành hạ như vậy Mạt Ca đều nổi cơn thịnh nộ, lần nào cũng hoài nghi kiếp trước gã bị chết đói.

“Phượng Thập Nhất, ngươi đừng quá đáng, cẩn thận ta đầu độc chết đấy!”

“Yên tâm, có thêm mười lá gan nữa, cô nương cũng không dám. Ta biết tiểu Mạt Mạt rất quý sinh mạng, nếu ta có mệnh hệ gì, cô sẽ phải táng theo ta, khỏi phải tính toán thiệt hơn.”

Mạt Ca nghiến răng, không thèm để ý gã nữa.

Thực ra, Mạt Ca đã thử tìm cách trốn khỏi đây. Tuy nhiên, trong đêm, tiếng gầm của dã thú khiến cô phát rét, nghĩ cho các mạng nhỏ bé của mình, cô gạt đi ý định ban đêm lần xuống núi. Cô vẫn chưa sống đủ, sao có thể trở thành món điểm tâm cho dã thú?

Ban ngày chẳng có ai, nhưng ngoài cổng luôn có tám lính đi tuần. Mạt Ca biết, cô không thể làm gì được bọn họ. Như vậy là tự cắt đường sống của mình.

Hiểu biết của cô về U các hiện chỉ giới hạn ở ngôi lầu cô ở, ngôi lầu của Phượng Thập Nhất, và nhà bếp. Đi xa hơn thỉnh thoảng vẫn lạc đường, cho nên cô chưa ngốc đến nỗi trong khi còn chưa thông thuộc địa hình đã vội chạy đi tự tìm cái chết.

“Chưa có ai chưa được sự đồng ý của ta mà có thể sống sót ra khỏi khu rừng này.” Đó là lời cảnh cáo của Phượng Thập Nhất đối với cô.

Trong hoàn cảnh bất lực như vậy, Mạt Ca chỉ có thể làm vương bài nô tỳ của gã.

Phượng Thập Nhất nói, hầu hạ đến khi gã hài lòng, gã sẽ thả cô ra. Tục ngữ nói rất hay, đàn ông mà có thể tin tưởng được, họa chăng lợn nái có thể leo cây. Nhưng cô lại tin lời Phượng, cô cảm giác mình hiện nay cũng chẳng khác gì lợn
nái.

Nhàn rỗi vô vị, Mạt Ca bèn trút giận lên đầu Phượng Thập Nhất. Gã đúng là quái nhân, bất luận cô làm món gì, gã đều ăn không chê gì hết. Mấy lần, xào rau cô cố tình không cho muối, không cho gia vị, gã đều ăn hết sạch. Mạt Ca chỉ có thể nói, gã không bằng lợn, lợn cũng còn kén ăn.

Ngẫm nghĩ, cô thấy rất kỳ lạ, người đàn ông này ban ngày rốt cuộc đi đâu.

Phượng Thập Nhất đeo mặt nạ, rất bí hiểm, hành tung cũng khiến người ta cảm thấy bí hiểm. Cô chưa bao giờ nhìn thấy gã vào ban ngày.

Buổi tối hôm đó, Phượng Thập Nhất nhàn rỗi thế nào lại có hứng thú muốn viết lách, bảo Mạt Ca mài mực. Cô mài liền hai canh giờ, chỉ muốn đổ mực lên người gã. Phượng mặc áo chùng đen, đắm mình trong bầu không khí tĩnh mịch, đôi môi hồng hơi cong, tâm trạng hình như rất tốt... những ngón tay thon dài và trắng muốt, tư thế viết tao nhã mà phóng khoáng. Bút lông trong tay gã như có hồn soàn soạt lướt trên tờ giấy Tuyên(*) trắng tinh.

(*) Loại giấy truyền thống của TQ rất bền, chắc, hút mực tốt, chuyên để vẽ
tranh, viết chữ. Do xuất xứ ở vùng Tuyên thành phủ Ninh Quốc tỉnh An Huy, nên có tên là giấy Tuyên.

Gã viết hết tờ này sang tờ khác, Mạt Ca cảm thấy tay mình sắp gẫy đến nơi.

Nến đột nhiên lụi, lúc tối lúc sáng, bóng hai người in trên rèm cửa sổ trông rất hài hòa, hài hòa đến mức cô có cảm giác sai lệch là mình liếc mắt với gã. Ai biết thâm tâm cô chỉ muốn bóp chết gã!

“Rốt cuộc tôn huynh định viết đến bao giờ?”

“Tiểu Mạt Mạt, có gì tâm đắc?” Phượng Thập Nhất lại trêu cô.

“Tâm đắc?” Mạt Ca băn khoăn lẩm bẩm. Không đầu không cuối, gã định nói gì? Tâm đắc duy nhất của cô là: sông có khúc, người có lúc, nhất định có ngày sẽ cho gã chết thảm.

“Ngắm một tuyệt thế đại mỹ nam chẵn hai canh giờ, cô nương không định bày tỏ một chút tâm đắc ư?” Cái giọng bỡn cợt đó truyền vào tai Mạt Ca.

Tuyệt thế đại mỹ nam? Cô chỉ thấy một đại biến thái!

“Ta đang đoán xem có phải diện mạo của tôn huynh quá đáng ghét, quá có lỗi với thiên hạ, cho nên mới đeo cái mặt nạ khiến người ta chết khiếp.” Dùng tay trái đỡ cánh tay phải nhức mỏi, đầy bụng tức tối, Mạt Ca tiếp tục mài mực.

“Nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc. E là đại tiểu thư Liễu gia nhìn thấy dung nhan của ta cũng phải ngoan ngoãn nhường cho ta ngôi vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Ta sợ các giai nhân trong thiên hạ nhìn thấy ta quá nghen tỵ cho nên mới đeo mặt nạ.” Phượng Thập Thất hào hứng nói, có vẻ rất tự hào về nhan sắc của mình.

Mạt Ca phớt lờ, hừ một tiếng: “Bản cô nương không hứng thú với ‘mỹ mạo’ nhìn phát khiếp của tôn huynh. Hơn nữa, tôn huynh cảm thấy đàn ông quá đẹp là đáng tự hào hay sao?”

“Bất luận là nam hay nữ, chỉ cần có dung mạo đẹp đều đáng tự hào.”

Mạt Ca nói: “Tiểu nữ lại thấy tôn huynh giống ma.”

“Cô hồn dã quỷ trên núi rất nhiều, thấy cô nương dạo này không dám ra khỏi cửa là đủ biết.” Phượng Thập Nhất cười, nói. Ngòi bút lông của gã vẫn miệt mài trên giấy, chuyên cần cứ như sỹ tử chuẩn bị lai kinh ứng thí.

Mạt Ca lòng vô cùng buồn bã. Cô đã ngoan ngoãn đun nước cho gã, trải giường gấp chăn cho gã, chuẩn bị một bàn thức ăn cho gã. Phục vụ gã ăn no uống đủ thì đã rất muộn, sau đó lại còn đứng mài mực cho gã suốt hai canh giờ.

Canh tư đã qua, gã vẫn hào hứng viết. Ung dung tự tại như con hạc rong ruổi du chơi.

Thế này là đạo lý gì?

Giấc mộng xuyên không của cô? Giấc mộng kinh doanh của cô? Giấc mộng tiêu dao của cô?

Tại sao lại chết gí nơi này bị gã coi như con khỉ đem ra đùa bỡn?

“Phượng Thập Nhất, rất cuộc tôn huynh viết gì thế?” Mạt Ca đã mệt bã người, buồn ngủ díp mắt, gần như ngủ đứng, tay vẫn đều đều di trong nghiên mực.

“Tam tự kinh.” Phượng Thập Nhất thư thái trả lời.

Mạt Ca cuối cùng dừng tay. Cô đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc nhìn những trang giấy đầy chữ được viết bằng mực do công sức lao động của cô, lập tức nheo mắt một cách nguy hiểm, “Tam tự kinh?”

Phượng Thập Nhất ngước mắt, nói giọng đùa đùa: “Cô nương không biết tam tự kinh ư? Ồ, mà cũng phải, cô nương là tỳ nữ mà, không biết chữ là chuyện thường tình. Nào, để ta đọc cho mà nghe. Nhân chi sơ tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn...”

“A...” Tiếng hét của một giọng nữ vang khắp U các, những toán “động vật” đã quay về nghỉ vào lúc trời tang tảng sáng, hoảng hốt bật dậy khỏi giường. Ai nấy nhớn nhác ra khỏi lầu, dỏng tai nghe ngóng, có người bất lực lắc đầu, quay về ngủ tiếp.

“Gia mấy ngày nay rất bất thường, ngày nào cũng đến U các, ban ngày còn... gia đang lên cơn thần kinh gì không biết?”

“Tâm tư của gia ai đoán được? Có lẽ là do tiểu nha đầu kia.”

“Hành tung của gia rất khó đoán, không những đưa người của Liễu gia đến U các, mà còn để cho cô ta tự do ra vào. Các vị không cảm thấy hành vi của nha đầu kia cũng rất kỳ dị sao?”

“Không kỳ dị sao có thể đối phó với gia thời gian lâu như thế? Tôi đang chờ xem sau đây nha đầu kia sẽ làm gì.”

Trong ngôi lầu của Phượng Thập Nhất:

Mạt Ca tức tối gào lên. Phượng Thập Nhất đặt bút lông xuống, thong thả nhấc cốc trà, đợi cơn thịnh nộ của Mạt Ca dịu đi, mới rất hảo tâm bưng cốc trà đến trước mặt cô, “Tiểu Mạt Mạt, nhấp ly trà cho nhuận giọng, hét rách họng ta sẽ thương đấy”

Mạt Ca trừng mắt lườm gã, rất hiên ngang hất cốc trà đi. Chỉ nghe thấy một tiếng “choang” giòn giã, cốc trà vỡ, nước bắn tung tóe. Mạt Ca vốn định lao đến đánh gã, cuối cùng do đứng mãi một tư thế trong thời gian dài, chân tê cứng, lại lao vào lòng gã.

Mạt Ca sững người.

Phượng Thập Nhất chậc lưỡi: “Tiểu Mạt Mạt, ta biết tình của cô nương đối với ta đã bén rễ rất sâu, thèm muốn ta đã lâu, nhưng cũng không nên nôn nóng nhào vào lòng ta như thế.”

“Người là đồ bệnh hoạn đáng chết! Buông ta ra!” Mạt Ca tức đỏ mặt, quát.

“Tiểu Mạt Mạt đã tự nhào vào lòng ta, nếu ta từ chối, tiểu Mạt Mạt ắt đau lòng, trở thành nỗi ám ảnh về sau thì không hay. Chi bằng ta cho nàng toại nguyện...”

“Khốn kiếp, ngươi buông tay ra!” Bị gã ôm chặt vào lòng, giãy giụa không được, nghe gã nói như vậy, Mạt Ca vừa xấu hổ vừa tức, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng.

Phượng Thập Nhất giả bộ không nghe thấy, ghé môi lại gần, chỉ cách một tấc là chạm vào đôi môi đỏ mọng của Mạt Ca, “Tiểu Mạt Mạt, sao mặt nàng đỏ thế? Xem ra nàng đã ái mộ ta từ rất lâu rồi. Ta quả thực không muốn làm tổn thương tâm hồn non nớt của nàng, nhưng mà, ta quả thực không có hứng lắm với đậu hòa lan. Tiểu Mạt Mạt chớ đau lòng, đợi nàng... ờ, lớn thêm chút nữa, ta sẽ chấp nhận cái ôm nàng tự nguyện tặng ta.”

Thấy gã nhìn chằm chằm vào ngực mình nói đợi lớn chút nữa, Mạt Ca khinh bỉ nói: “Đã vậy, liệu có thể phiền tôn huynh ngài buông đậu hòa lan ta ra? Đợi tiểu Mạt Mạt có dáng của bò sữa sẽ đến lao vào lòng tôn huynh, đến lúc đó tôn huynh chớ chê tay mình quá nhỏ.” Gã bệnh hoạn này, chỉ biết nhìn vào ngực phụ nữ?

Phượng Thập Nhất cười ha hả, từ từ buông cô ra. Mạt Ca lập tức nhảy khỏi lòng gã, giống như tránh bệnh ôn dịch.

“Tiểu Mạt Mạt...” Phượng Thập Nhất lại gọi bằng giọng cười cợt, khiến Mạt Ca nổi đóa xuýt chửi tực, “Ta đói rồi!”

Mạt Ca cố kiềm chế hỏa khí đang bùng nổ trong người, cảm thấy huyết áp mình lúc nào cũng ở vào trạng thái tăng vọt sau khi gặp Phượng Thập Nhất, huyết áp cô luôn dao động trên mức bình thường, mà chỉ có tăng không có giảm.

Mạt Ca nở một nụ cười tươi thắm, học các cung nữ trong Thanh cung trên phim, yểu điệu khụy chân hành lễ, nói: “Gia chờ một lát, tiểu Mạt Mạt lập tức chuẩn bị bữa sáng.”

Mạt Ca quay người, tao nhã duyên dáng đi ra ngoài, cảm giác chỉ thiếu chút xíu là giống bước chân của các người mẫu trên sàn diễn thời trang. Vừa ra khỏi cửa, là bàn hai tay co thành nắm đấm, toàn thân căng cứng, giận dữ ngoái đầu nhìn ngôi lầu có ánh nến đó.

Để đề phòng có ngày huyết áp tăng vọt dẫn đến đột tử, Mạt Ca nhất quyết phải tìm cách rời khỏi đây, công việc của nữ giúp việc năm sao thượng hạng này cô vẫn nên nhường cho người khác thì hơn.

Mạt Ca bỏ đi mang theo hơi ấm và không khí thân mật trong phòng, cả gian phòng trở nên lạnh lẽo im lìm như chết.

Người đàn ông mủm mỉm cười.