Vương Bài Sủng Phi

Chương 5




Món cơm rang ngũ vị

Mạt Ca được bố trí ở trong một ngôi lầu rất xinh xắn. Sau một đêm bị dày vò, mệt lử, vừa đặt mình xuống giường là ngủ ngay. U các dù im lìm như vườn mộ, nhưng bên trong bày trí rất được, đây là lần đầu tiên sau khi trở về thời cổ đại cô được nằm trên giường nệm. Mạt Ca vỗ tay, coi như có thể ngủ một giấc ngon rồi.

Người đàn ông tỏ vẻ ngạc nhiên, không ngờ cô có thể bằng lòng với hoàn cảnh như vậy. Đây là thiếu nữ bạo gan nhất, thông minh nhất chàng từng gặp.

Cô biết thương lượng, biết tùy cơ ứng biến, quan trọng nhất là không hề sợ chàng.

Mọi hành vi của cô tuyệt nhiên không giống một tiểu thư khuê các bình thường, con người càng không hề có dáng vẻ của kẻ nô bộc, trái lại rất đường hoàng ung dung, không phải là kẻ chịu thua kém người khác.

“Gia!” Hai bóng người rơi xuống bên cạnh Phượng Thập Nhất, cung kính cúi đầu.

“Đi điều tra cô ta!” Phượng Thập Nhất giọng lạnh như băng.

“Tuân mệnh!”

Phượng Thập Nhất không ở lại đây, trời hơi rạng, chàng đã vội vàng xuống núi.

Khi Mạt Ca thức dậy đã là buổi trưa. Ở thời cổ đại này, cô không hề có khái niệm thời gian, chỉ có thể dựa vào vị trí của mặt trời mà đoán thời gian. Cô tỉnh giấc vì đói, từ tối qua đến giờ không ăn gì.

Ra khỏi ngôi lầu, ánh mặt trời chiếu vào người, ấm áp. Không khí rất trong lành, mang chút hơi ẩm, cảm giác rất sảng khoái. Cái hay duy nhất của thời cổ đại là không khí tuyệt vời, không có ô nhiễm, cho nên da dẻ con người ở đây, dù nam hay nữ đều rất đẹp.

Trên khoảnh sân trống trải, ngoài mấy tảng đá, không có gì hết. Mạt Ca thử tìm xem có người không, vòng qua ngôi lầu đi khắp một lượt. Bốn bề tĩnh mịch.

Thất vọng, trong khu kiến trúc lớn như vậy, lại tuyệt nhiên không thấy một bóng người.

“Phượng Thập Nhất...” Mạt Ca thử gọi, nhưng chỉ nghe thấy tiếng vọng của mình. Bỗng sởn tóc gáy, gọi to: “Phượng Thập Nhất...”

Lúc đi lúc dừng, chẳng nhìn thấy gì hết. Mạt Ca phát hiện một vấn đề, cô đã bị lạc đường.

Xây dựng một quần thể kiến trúc lớn thế này, không phải chủ nhân bệnh hoạn, thì người thiết kế bị điên. Theo cảm nhận của mình về Phượng Thập Nhất, cô cảm thấy giả thiết thứ nhất là chính xác. Vòng đi vòng lại, Mạt Ca không thể nào tìm được ngôi lầu mình đã ở.

“Mẹ kiếp, đúng là đáng chết!” Mạt Ca buột miệng văng tục.

Mặt trời đã chếch về tây, vẫn không thấy một bóng người, Mạt Ca thực sự hơi hoảng.

“Có ai không...” Giọng run run, cô tuyệt vọng hét lên.

Mặt trời đã lặn hẳn, màn đêm buông xuống, trăng treo đầu cành.

Trong rừng vẳng lại mấy tiếng gầm của dã thú và tiếng rúc của quạ. Môi Mạt Ca trắng bệch, tay run run nắm thành nắm đấm, móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay, cũng không thấy đau, nỗi sợ hãi mỗi lúc càng kinh khủng bủa vây, U các ban đêm, một ánh nến không có, tất cả một màu đen kịt.

Quái dị, và quái dị.

Phượng Thập Nhất, tốt nhất ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta! Mạt Ca nghiến răng. Vừa lạnh vừa sợ, thu mình nép sau tảng đá lớn. Cơn mệt mỏi thể xác và nỗi sợ hãi về tinh thần làm mặt cô trắng bệch, nấp sau tảng đá toàn thân run bần bật.

Một tiếng gầm của dã thú vẳng đến, khiến U các vốn im lìm càng đáng sợ.

Mạt Ca toàn thân như đóng băng tựa vào tảng đá, ý thức hỗn loạn, dần dần ngất đi.

Ngày thứ hai ở U các, Mạt Ca mới hoàn toàn trải nghiệm thế nào là sợ hãi.

Khi cô lặng lẽ tỉnh giấc, đã là canh ba.

Mắt đảo quanh một vòng, Mạt Ca phát hiện cô đang ở trong ngôi lầu của mình, một bóng người cao cao đứng bên giường, chính là Phượng Thập Nhất, gã vẫn mặc áo chùng đen như hôm qua.

“Tỉnh rồi à?” Phượng Thập Nhất cười cười.

“Tôi đói.” Mạt Ca yếu ớt mở miệng, cô đã đói lả, kiệt sức, nếu tối qua Phượng Thập Nhất định dọa cô một phen, thì gã đã thành công.

“Tiểu Mạt Mạt, cô nương tưởng đây là tửu lâu, quán trọ hay sao?” Phượng Thập Nhất mỉm cười đi ra ngoài. Lát sau, quay lại tay bưng cái khay, cười nói:

“Dậy ăn đi.”

Mạt Ca nhúc nhắc muốn ngồi dậy, lúc này mới phát hiện tay chân mình đã cứng đờ, lại nằm vật xuống giường. Phượng Thập Nhất nhìn cô cười. Mạt Ca là người kiên cường, sao cam chịu bị gã coi thường? Gắng ngồi dậy, đi đến bên bàn. Đã tưởng Phượng chí ít cũng cho bát cơm, không ngờ trong khay chỉ có một cái màn thầu trắng.

Nghiến đến nát cả răng, nhưng chẳng ích gì, lặng lẽ ngồi trước bàn, cầm lên cái màn thầu, cắn mạnh một miếng. Đằng nào bụng cũng đang đói ngấu, ăn gì cũng thơm phưng phức, Mạt Ca tự an ủi mình.

Phượng Thập Nhất, tốt nhất một ngày nào đó đừng rơi vào tay ta, nếu không bản cô nương sẽ cho ngươi biết tay!

Phượng Thập Nhất ngạc nhiên nhìn cô, nha đầu này thực sự rất biết thích nghi. “Ngon không?”

Chẳng có vị gì, vừa nguội vừa cứng, thức ăn cho lợn còn ngon hơn.

“Rất ngon!” Mạt Ca cười tươi, để chứng minh lời nói của mình, cô cắn nhai rất ngon lành.

“Đã dặn là trời tối không được đi lung tung. Thật đáng thương, tiểu Mạt Mạt của ta, nhớ lại bộ dạng tội nghiệp của cô nương gục sau tảng đá, ta thật không đành lòng.” Phượng Thập Nhất lắc đầu tỏ vẻ xót thương.

“Mèo khóc chuột, giả bộ từ bi.” Gã là con cáo khoác bộ lông cừu.

“Ấy tiểu Mạt Mạt, cô nương biến thành chuột lúc nào vậy? Nghe nói dã thú trong rừng khoái ăn chuột nhất, hay là ta phóng sinh cô nhé?”

Mạt Ca cảm thấy huyết áp mình tăng vọt, cười nhạt, nghiến răng nói: “Ngươi chớ vội đắc ý, sông có khúc người có lúc.”

Phượng Thập Nhất mỉm cười, cực kỳ phấn khích, “Vậy thì ta chờ!”

Ngày hôm sau, bốn phía vẫn một không khí yên tĩnh quái dị. Mạt Ca lần này đã rút kinh nghiệm rồi, đi một bước đàng, học một sàng khôn. Dứt khoát không gọi ai, hơn nữa đằng nào có gọi cũng chẳng thấy bóng dáng người nào. Một mình đi lang thang giữa những lầu các thâm u tịch mịch, lòng không khỏi ngao ngán.

Nhưng không dám đi xa, bởi vì U các được xây dựng trong khu rừng Lạc Lối, hơn nữa kiến trúc nào cũng giống nhau. Mạt Ca vừa đi vừa vạch ký hiệu đánh dấu đường.

May mắn tìm được nhà bếp, nhưng không may là, trong bếp chẳng có gì.

Không phải ai đó cố tình thu dọn, Mạt Ca liếc quanh là biết, căn bếp này lâu lắm không được sử dụng, phủ lớp bụi dày.

Cuối cùng đã hiểu vì sao tối hôm qua Phượng Thập Nhất cười tinh quái thế, cười trên đau khổ của người khác như thế.

Lẽ nào U các không có người ở?

Ngôi nhà ma!

Mạt Ca lẩm bẩm, vội vã chạy về, lòng mỗi lúc càng thêm sợ hãi. Vừa quay về ngôi lầu của mình, lập tức đóng chặt cửa, hình như thoáng nghe thấy hai tiếng cười. Ngồi trong phòng, co ro một góc. Buổi tối, căn nhà tối om, cô mới dám thắp một ngọn nến.

Lúc đêm đã khuya, Phượng Thập Nhất lại đến.

“Có phải ngươi định bỏ ta chết đói không?” Mạt Ca lườm gã, nhìn đã bực mình. Hai ngày chỉ ăn hai cái màn thầu nguội lạnh, cô cảm giác mặt đã gầy sọp đi.

“Trong nhà bếp có đồ ăn, cô nương không tìm thấy à?” Phượng Thập Nhất ngạc nhiên hỏi.

“Trong nhà bếp chỉ có bụi, không biết bao lâu rồi không có ai dùng đến, vậy mà ngươi dám nói nhà bếp toàn đồ ăn?”

Phượng cười khạch một tiếng, “Tiểu Mạt Mạt, cô tìm nhầm chỗ rồi.”

Gã nói xong bỏ đi, lát sau lại quay lại, tay bưng một cái khay. Mạt Ca thầm nghĩ, màn thầu trắng thì ngon hơn gì chứ. Ai ngờ trong khay là một con gà quay thơm phức, lại còn mấy đĩa rau, một bình rượu. Mấy đĩa rau nhìn đã thấy thích, vừa thơm vừa đẹp mắt.

Mạt Ca phấn khởi, cũng chẳng giữ ý gì, ăn ngấu nghiến.

Phượng Thập Nhất nhìn cô phồng má trợn mắt nhai nuốt, cười nói: “Xét công cô nương vô tình giúp ta một việc, đặc biệt thưởng cho cô!”

Mạt Ca không biết gã nói gì, cũng không quan tâm gã nói gì, càng không bận tâm mình đã giúp gã việc gì. Đằng nào cũng vô tình giúp rồi, liên quan gì đến mình? Phượng Thập Nhất lại không nghĩ thế, hai ngày nay chàng đã tra rõ thân phận Mạt Ca. Biết cô là Cửu tiểu thư của Liễu gia, chàng vô cùng kinh ngạc.

Hèn nào chàng thấy Mạt Ca rất quen, bức họa nam trang của cô dán khắp mọi ngõ ngách kinh thành, muốn bỏ qua cũng khó. Chỉ có điều, cô vận nữ trang, chàng nhất thời không nhận ra. Nhưng nhìn kỹ, thấy rất giống, người trong bức họa nhất định là cô. Hèn nào Tiêu Dao vương gia phái người tìm cả tháng trời không thấy, sao vương gia có thể ngờ, hãm hại chàng lại chính là biểu muội của chàng, còn trốn trong tướng phủ, nơi an toàn nhất thiên hạ.

“Cô nương không muốn biết cô đã giúp ta việc gì ư?” Phượng Thập Nhất tò mò hỏi, nha đầu này thật quá điềm tĩnh.

“Ngay chuyện ngươi là ma hay quỷ ta cũng không biết, ta giúp gì ngươi?” Mạt Ca bất ngờ tiếp lời.

“Có lúc người và quỷ, chỉ khác nhau một chút.” Phượng Thập Nhất nhẹ giọng nói.

“Cái hạng chỉ đêm tối mới xuất hiện, lại sống ở nơi ma quái thế này, nhất định là ma.” Mạt Ca châm chọc.

“Bây giờ nói ta là ma vẫn hơi sớm một chút. Nhất định có ngày, cô nương sẽ biết, thế nào là ma!” Phượng Thập Nhất cười to hai tiếng, bỏ đi trước ánh mắt ngạc nhiên của Mạt Ca.

Đúng là thần kinh!

Mạt Ca tiếp tục tấn công món gà quay trên bàn!

Ngày hôm sau, bầu trời cao, quang đãng bao la, xanh ngắt như được xối rửa.

Buổi sáng vẫn còn một chút yên tĩnh, vừa đến trưa là bắt đầu ồn ào, U các yên tĩnh xuất hiện một toán người tiến vào.

Mạt Ca ra khỏi lầu, thầm nghĩ, ơn trời, cuối cùng cũng nhìn thấy vật sống rồi.

“Động vật giống đực” màu đen, trang phục đồng loạt màu đen, toàn thân áo chùng đen, lưng thắt đai đen, chân đi giày bông màu đen. Tất cả tác phong đều linh hoạt, mắt sắc, tinh nhanh. Họ nhìn cô, hoàn toàn như không thấy, coi như cô không tồn tại.

Mạt Ca một lần nữa khâm phục sự bảo mật của Phượng Thập Nhất, hai ngày trước một bóng người cũng không thấy, hôm nay bỗng chốc mọc đâu ra cả bầy “động vật”.

Cũng một lần nữa sửng sốt. Cùng một thời gian, cùng một nhà bếp, bên trong lại có rau, thịt, mì, cá, muốn, dầu, tương, dấm... đầy đủ cả. Là hai hôm trước cô đến nhầm chỗ, hay là Phượng Thập Nhất cố tình xuất chiêu này, muốn để cô trải nghiệm một chút thế nào là nhà ma? Nếu không, làm sao giải thích chỉ trong một đêm tất cả đều thay đổi?

Đám “động vật” rất ít nói, hình như họ đề cao nguyên tắc im lặng là vàng.

Đội gác cổng tổng cộng có tám người, thỉnh thoảng mới phát ra một chút tiếng người.


Mạt Ca nhìn thấy tất cả bọn họ đều tự nấu ăn. Trong nhà bếp lúc này có ba gã đàn ông đang nấu, nhìn thấy cô không chào hỏi, cũng không ngạc nhiên, cứ như việc cô xuất hiện ở đây là sự rất bình thường. Mạt Ca cũng không vô duyên chào hỏi ai, nhìn thức ăn trong bát của họ, cười khẩy hai tiếng.

Lát nữa ta sẽ cho các ngươi thèm nhỏ dãi!

Tiểu ưu không biết làm việc nhà. Hai người sống chung, việc nấu ăn đều một tay Mạt Ca làm tất. Lâu dần, cô nấu ăn rất khéo. Không phải do tài bẩm sinh, hoàn toàn do làm nhiều thành quen.

Vo gạo rửa rau, bỏ rau vào nồi... ánh mắt những người đàn ông liên tục liếc về phía cô. Lát sau, món sườn xào chua ngọt thơm phức đã được trút ra đĩa. Mạt Ca nheo mắt, bắt đầu làm món khác. Không lâu sau cô đã làm xong một bàn thức ăn, toàn món ngon, ba chay hai mặn, thơm phức, màu sắc bắt mắt. Một người ăn nhưng làm xuất cho sáu người, cô phớt lờ ánh mắt ngưỡng của đám đàn ông, hiên ngang bê mâm thức ăn về ngôi lầu của mình.