Khách sạn có sảnh lớn chia làm hai khu vực, một phần ba dành cho quầy lễ tân, hai phần còn lại phục vụ ăn uống. Cô chọn một bàn trong góc có thể nhìn bao quát ra bên ngoài. Bữa sáng nhẹ nhàng với cháo gà và sữa, hôm qua không ăn đầy đủ nên dạ dày có chút khó chịu.
Chậm rãi uống từng ngụm sữa nóng, ngắm dòng xe cộ náo nhiệt ngoài kia, cô mơ hồ nghĩ: liệu chuyến xe nào là của mình, mình nên đi đâu về đâu?
Ngoài cửa khách sạn, một chiếc xe hơi 7 chỗ dừng lại, 4 người đàn ông mặc đồ thể thao màu xanh biển bước xuống, có một thân ảnh đặc biệt cao lớn và quen thuộc. Là anh sao?
Anh đứng trước cửa ra vào trao đổi cùng đồng nghiệp vài câu rồi nhanh chóng bước vào. Trong suốt quá trình trò chuyện, nụ cười luôn hiện trên khuôn mặt ấy, một anh chàng thích cười và nụ cười thật đẹp.
Dừng trước quầy lễ tân, anh cùng nhân viên lễ tân trao đổi gì đó khá lâu mà không rời đi ngay sau khi cầm thẻ phòng. Ngay sau đó, anh cất thẻ phòng vào túi rồi nói gì đó với đồng nghiệp đứng bên cạnh. Ba đồng nghiệp còn lại gật đầu chào anh rồi đi về phía thang máy, anh xoay người về khu vực nhà hàng, đưa mắt tìm kiếm.
"Tìm mình à?" _ Cô nghĩ thầm, mắt vẫn nhìn về phía anh.
Giờ cũng đã qua giờ ăn sáng, chưa đến giờ ăn trưa, nhà ăn hiện tại không có quá nhiều người nên anh nhanh chóng nhìn thấy cô rồi sải bước đến gần.
_ Chào buổi sáng.
Ánh mắt chạm nhau rồi, né tránh chẳng phải là thú nhận nãy giờ mình đang quan sát người ta sao. Nên cô cứ thẳng thắn nhìn rồi chủ động chào hỏi.
_ Ngủ ngon không? _ Anh bỏ balo đang đeo xuống một chiếc ghế rồi kéo một chiếc ghế khác ngồi đối diện cô.
_ Một đêm ngon giấc! _ Trước ngực anh đung đưa một tấm thẻ ghi "Referee FIFA 2014" dán ảnh thẻ và 4 chữ Hán cô không hiểu, chắc là tên.
_ Gọi tôi là Ryu. _ Thấy cô nhíu mày nhìn tấm thẻ, anh cười.
_ Hana, tên tiếng Anh của tôi. _ Chứ nói tên tiếng Việt để anh gọi thì quá làm khó anh rồi.
_ Cô từng học chuyên ngành gì thế?
_ Tôi học Du lịch. Lúc chọn ngành này để học, tôi nghĩ đơn giản mình thích đi du lịch. Học rồi mới thấy nó không phù hợp với người hướng nội cho lắm.
_ Có chút khó khăn nhỉ?
_ Đúng rồi. Tôi bị say xe, khả năng đi xe rất tệ. Mới lên xe một chút đã khó chịu, chóng mặt, buồn nôn. Vừa phải khống chế cảm giác đó, vừa phải ghi chú lại lời thầy giảng hoặc phải đứng thuyết trình ngay trên xe.
_ Giờ thế nào rồi? Có còn say xe không?
_ Hết rồi! Đi lại nhiều thành quen nên giờ không còn khó chịu nữa.
_ Vậy là tốt rồi! _ Anh nở nụ cười khích lệ.
_ Thời gian đầu đa số là các bài tập cá nhân, về sau lượng bài tập nhóm rất nhiều. Tôi không thích làm việc với nhiều người cho lắm, rất nhiều luồng ý kiến, tranh cãi. Có người sẽ kiên quyết bảo vệ chính kiến, có người ngán ngẩm ai nói thế nào cũng được... Chất lượng không tốt lắm.
_ Nhưng cuối cùng cô cũng đã hoàn thành tốt tất cả và tốt nghiệp! _ Anh đang khích lệ cô, ánh mắt chân thành.
_ À... Ừm, nhưng mà... Cầm tấm bằng trong tay ra đường xin việc mới biết thực tế nó khác những thứ đã học trên lý thuyết nhiều lắm... _ Cô ũ rũ hồi tưởng.
_ Đúng rồi. Kinh nghiệm là thứ phải từ từ tích lũy, có lý thuyết rồi phải đi thực hành mới được.
_ Anh biết không, lúc chưa ra trường, tôi ôm bao ước mơ hoài bão. Tôi mong sớm được đi làm, vung cao đôi cánh... Ai ngờ... _ Cô nở nụ cười chua chát tự giễu, lắc đầu.
_ Nghe này! Đừng bao giờ quên ước mơ và lí do vì sao mình cố gắng. Đừng vì những trắc trở ban đầu mà bỏ cuộc. Cuộc đời mỗi người là một viên kim cương, để trở thành kim cương thì phải trải qua áp lực. Hãy trở thành nó nhé?
Đôi mắt anh sáng ngời, lời lẽ chậm rãi nhưng chắc chắn từng câu chữ rót vào tai, thấm vào tim. Cô chăm chú lắng nghe không bỏ sót lời nào.
Thấy cô im lặng, anh cũng dừng nói, uống nước, cho cô thời gian suy ngẫm, sắp xếp.
_ Làm trọng tài áp lực lắm nhỉ? _ Sau một hồi im lặng, cô lên tiếng hỏi anh.
_ Tất nhiên rồi. Công việc nào cũng thế. Không có công việc nào chỉ là niềm vui, nhưng phải cố hết sức mình vì đó là công việc do chính chúng ta chọn.
_ Ây da, được rồi thầy à! Anh cứ như là một ông thầy vậy đó! Thở ra câu nào là câu đó toàn lí lẽ nhân sinh, tôi đau đầu quá! _ Cô giả vờ nhăn trán ôm đầu khó chịu.
Anh bị chọc cười ha ha, giọng cười hào sảng khác hẳn cái vẻ ngoài điềm đạm làm cô bất ngờ.
_ Chiều đi xem bóng nhé! _ Anh ngừng cười trước ánh mắt ngạc nhiên của cô, đề nghị.
_ Anh bắt hả?
_ Ừ.
_ Được. V_league thì tôi không xem nhưng hôm nay phá lệ vì nể mặt trọng tài FIFA nhá!
_ Hai. Arigatou gozaimasu! _ Anh giả vờ nghiêm túc, thẳng lưng để tay hai bên đùi rồi cúi đầu chào cô.
_ Không có gì, không có gì. _ Cô cũng nghiêm túc phối hợp đùa cùng anh. Cả hai phá lên cười.
_ Cô hiểu được tiếng Nhật à? _ Anh có chút bất ngờ.
_ Hiểu được câu đó thôi! Phim hoạt hình Nhật là tuổi thơ của tôi đó! _ Đặc biệt là phim siêu nhân nha.
_ Cô lên phòng không? _ Có lẽ anh muốn thay quần áo.
_ À có. Tôi lên phòng lấy ít đồ rồi ra ngoài một chút. _ Có một số việc quan trọng nhất định phải làm.
_ Tôi có thể hỏi là đi đâu không? _ Anh đưa tay lấy balo đứng dậy, tay dài vừa vặn kéo ghế giúp cô.
_ Tôi cần điện thoại để gọi cho người nhà. Điện thoại bị cầm ở một tiệm khá xa chỗ này. _ Hai người tiến về phía thang máy, vừa đi vừa nói.
_ Cần tôi đi cùng không? _ Anh có chút không yên tâm.
_ Anh cần nghỉ ngơi, chiều còn phải chạy tiếp đó! _ Cô cười xoà.
_ Người đó liệu có buông cô chưa? _Mày anh khẽ nhíu lại, suy ngẫm.
Cô giật mình. Liệu đã buông tha cho mình chưa nhỉ?
_ Haha... Chưa nghĩ tới. Nhưng anh cũng đừng doạ tôi chứ! _ Cô có chút rén rồi.
Đúng là cô không còn giá trị với anh ta, nhưng biết đâu anh ta thấy mất mặt rồi muốn trả thù thì sao? Điện thoại của cô cũng là anh ta đem đi cầm, tầm quan trọng của chiếc điện thoại với cô, anh ta cũng rõ.
_ Tôi đi với cô. _ Trong khi cô còn đang bối rối thì anh đã đưa ra quyết định.
Cô muốn mở miệng phản đối thì anh bồi thêm một câu: "Đi nhanh về nhanh!" rồi đẩy cô ra khỏi thang máy.
Vừa lôi kéo cô đến trước cửa phòng mình đã xoay người về phòng bên cạnh biến mất sau cánh cửa. Cô đứng nhìn cánh cửa phòng bên cạnh 10 giây rồi quẹt thẻ vào phòng.
Còn mấy tiếng nữa là tới giờ anh làm nhiệm vụ rồi, đi đi lại lại lung tung trước giờ bóng lăn nếu lọt vào mắt người khác thì không hay cho lắm. Cô nhanh chóng lấy balo rời khỏi, không quên để lại giấy note trước cửa phòng.
"Tôi sẽ nhờ tài xế taxi lấy dùm. Không xuống xe.
Yên tâm chờ."
* * *
Bác tài cầm tờ giấy cầm đồ quay lại mở cửa xe:
_ Ông chủ tiệm nói hôm bữa người đến cầm là người khác nên không cho chuộc.
_ Rõ ràng là muốn kiếm chuyện. Giấy tờ có đây thì trả cho người ta chứ! Đi, chú xuống với con nói cho ra lẽ.
Có hơi chột dạ nhưng mà dù gì cũng đi tới đây rồi, lòng thầm cầu trời khấn Phật cho mọi chuyện êm xuôi, mau chóng quay về.
Chủ tiệm cầm đồ chỉ là sợ trường hợp giấy cầm bị trộm, lúc chủ thật sự tới lấy thì không có trả cho người ta nên mới làm khó. Lúc cô đưa giấy tờ tuỳ thân, nhập mật khẩu mở máy thì ông ta mới cho nhận.
Rõ là doạ người! Là anh xem quá nhiều phim điện ảnh nên mới nghĩ ra mấy tình tiết máu chó làm cô sợ mất hồn!
Lúc về tới khách sạn đã là đầu giờ chiều. Vừa bước vào sảnh đã thấy anh ngồi ở chiếc bàn buổi sáng, biểu tình nhẹ nhõm.
_ Bình an vô sự. _ Cô ngồi xuống báo cáo thì lãnh ngay một cái cốc vào đầu, đau điếng. _ Ây da, anh sao lại bạo lực như vậy!
_ Tôi nào có! Chỉ là thử một chút xem đầu cô có cứng không thôi! Mà đúng là cứng thật!
Lúc bình thường hay cười trông anh hiền lành, dễ gần bao nhiêu thì lúc này lại đáng sợ, nghiêm khắc bấy nhiêu. Đúng là tác phong của thầy giáo, của phụ huynh.
_ Xin lỗi... _ Những trường hợp như này chẳng phải nên nói lời xin lỗi là sẽ được khoan hồng sao?
Anh im lặng, mím môi quay mặt đi chỗ khác.
Cô biết mình đã làm anh lo lắng. Một người xa lạ như anh đã đưa tay giúp đỡ cô đến mức này rồi, cô sao lại mặt dày làm liên lụy đến người ta được?
_ Tôi hiểu. Chỉ sợ cô đi rồi không quay về thôi...
_ Tôi đã phiền anh nhiều... _ Càng nghĩ cô càng áy náy.
_ Chắc cô có chuyện cần trao đổi với người thân, ăn trưa rồi về phòng nhé? _ Người lần đầu gặp đã đối tốt như vậy, hẳn là kiếp trước anh nợ cô rất nhiều đây!
_ Vâng.
/End chap 6/