Hai thân ảnh ngả nghiêng vừa khuất bóng, chiếc lưng thẳng tắp của cô xiêu vẹo ngã xuống, mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay.
Người đàn ông bên cạnh phản xạ rất nhanh, anh bắt lấy bả vai cô đặt dựa vào ghế. Anh không nói gì lẳng lặng mang ly cafe đưa tới miệng cô.
Cô vừa muốn khóc vừa muốn cười, vừa buồn vừa vui, vừa mừng vừa đau... Không buồn nhấc tay cầm ly, cô trực tiếp há miệng hút một hơi cạn đáy. Anh bật cười thành tiếng.
_ Cô thật là...
_ Cám ơn anh. Cám ơn rất nhiều...
Và cám ơn trời đã mang người đàn ông này đến cứu giúp cô đêm nay.
_ Đi với tôi. _ Anh chợt đưa ra một lời đề nghị.
_ Đi đâu chứ! _ Cô biếng nhác gác cằm lên đầu gối, cắn môi ngăn mình khóc.
_ Tôi nghĩ cô cần nghỉ ngơi.
_ Hả?
_ Tôi ở khách sạn đằng kia. Đến đó lấy phòng đi, ngủ một giấc thật ngon rồi mai tính tiếp.
_ Nhưng mà... Tôi đâu có tiền! _ Cũng chẳng có gì giá trị có thể qui đổi thành tiền cả.
_ Tôi thuê cho cô, cứ nghỉ ngơi trước đã. Đừng nghĩ nữa! Nghe tôi. _ Anh nhìn sâu vào mắt cô, im lặng một lúc không nói gì như đang cho cô thời gian suy nghĩ.
Đối diện với một ánh mắt chân thành, thẳng thắn như vậy, lòng cô bất giác yên tâm và tin tưởng, muốn hoàn toàn phó thác nơi anh. Huống hồ người ta còn vừa cứu cô một mạng. Cô nhìn anh khẽ gật đầu.
Anh gật đầu đáp lại rồi nhanh chóng đem ly nước bỏ thùng rác, quay lại cầm ba lô của cô.
_ Bao giờ anh về nước? _ Cô thả chân xuống xỏ giày, anh đứng cạnh chờ cô xong xuôi mới bước đi.
_ Ngày mai xong việc, sáng ngày kia sẽ bay. _ Anh chậm rãi đáp.
Không còn nhiều thời gian ở đây ư?Cô cố tình đi chậm nhìn bờ vai rộng trước mặt để khắc ghi. Vì đêm nay hữu duyên gặp được nhau, biết bao giờ mới gặp lại nhau lần nữa...
Anh đi không nhanh, có lẽ chờ mãi không thấy cô đuổi theo kịp mình mới quay lại nhìn, cô đang khập khiễng bước theo.
Ngẫm nghĩ giây lát, anh ngồi khuỵu gối xuống ra hiệu cô leo lên.
_ Tôi tự đi được mà... _ Cô lí nhí phản đối.
_ Đi với tốc độ này chắc tới nửa đêm mới về tới nơi. Nhanh, mai tôi còn phải đi tập sớm!
"Mình gây phiền toái cho người khác quá nhiều rồi!" Cô nghĩ thầm rồi nhanh chóng bám vai anh leo lên, bờ vai anh thật rộng, thật vững chãi, thật khiến người ta muốn dựa dẫm.
_ Tôi dựa một chút có được không? _ "Được đằng chân lâng đằng đầu", cô áp dụng thành ngữ này quá tuyệt vời đi!
_ Được rồi, thấy cô tội nghiệp, cho cô mượn! _ Anh đáp kèm theo tiếng thở dài bất lực.
Cô chầm chậm áp má vào tấm lưng rắn chắc, lặng lẽ rơi nước mắt. Mùi vải mới, mùi mồ hôi hoà quyện.
_ Cô định sẽ làm gì tiếp theo? _ Thanh âm trầm ấm vang tới tai cô từ phía trước.
_ Tôi nên làm gì tiếp theo? Tôi có thể làm gì? _ Cô nhắm mắt cười chua chát.
_ Bắt đầu lại thôi. Ngủ một giấc, ngày mai thức dậy sẽ là một ngày mới.
_ Ừm...
Cô làm lại được sao? Cô sẽ xem chuyện kinh khủng này như một giấc mơ mà sống như chưa có gì được sao? Cô phải làm sao? Cô đã làm sai chuyện gì mà phải hứng chịu đớn đau như vậy? Ai sẽ trả cho cô những tháng ngày tươi đẹp vô lo? Vết nhơ này phải mất bao lâu mới rửa sạch? Vết thương này liệu có thể chữa lành?
Bao nhiêu câu hỏi xoay trong chiếc đầu nhỏ bé đáng thương bị cảm giác ấm áp, an toàn lặng lẽ đánh bay... Cô vô thức siết chặt hơn vòng tay, mang cảm giác yên tâm chìm vào giấc ngủ...
* * *
Anh không muốn đánh thức cô khỏi giấc ngủ nhọc nhằn nên ghé quầy lễ tân lấy một phòng mới rồi mang cô lên. Để cô an vị xong anh mới tìm giấy tờ tùy thân trong ba lô của cô xuống làm thủ tục.
Sợ cô thức dậy hoang mang, anh viết vài dòng lên giấy nhớ dán ở đầu giường bảo mình ở ngay phòng bên cạnh. Lúc nãy tìm giấy tờ trong ví cô, anh tiện tay lấy một ít tiền Việt Nam được cấp cho khi đến đây, cho vào ví.
Còn chưa yên tâm, anh viết thêm một tờ giấy khác phòng khi cô dậy trễ muốn tìm anh, nhắn rằng khi cô ngủ dậy hãy đi ăn, anh có công việc từ 8h sáng.
Thu xếp ổn thoả, anh nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô đang ngủ rồi nhớ tới bộ dạng vừa thê thảm, vừa hung dữ vào ban tối. Cứ như hai con người hoàn toàn khác nhau vậy!
Anh cười khổ thầm cảm thán:"Ông trời à, sao chỉ một chuyến công tác có 3 ngày mà ông cho con cục nợ to hú hồn vậy???"
* * *
Mở mắt rồi nhắm mắt, nhắm mắt rồi mở mắt mấy lần, cô mới xác định được nơi mình đang ở là đâu. Căn phòng rộng vừa phải, bố trí đơn giản nhưng tạo cảm giác thoải mái. Đồng hồ trên tường chỉ qua 9h một chút.
Cô vùi mình trong chăn êm nệm ấm muốn ngủ tiếp thì bụng réo lên mấy tiếng, bữa chiều ngày hôm qua chỉ có độc nhất một ly cà phê sữa còn gì! Người thì mồ hôi, nước mắt nước mũi tèm lem, vậy mà đi ngủ luôn không hay biết gì. Thật là ở dơ hết biết!
Rồi khi nhớ tới lí do mình xuất hiện ở đây, cô ôm mặt xấu hổ vô cùng. Mặt với chả mũi gì nữa, lần đầu xuất hiện trước mặt người ta không chỉ xấu xí, chỉ có xấu xí hơn... Nghĩ tới đây, cô lại có chút tủi thân rồi...
Lắc đầu xua đi những ý nghĩ không vui, cô ngồi dậy dự định "gột rửa" cả thể xác lẫn tâm hồn thì bị hai mảnh giấy note màu vàng dán trên đầu giường thu hút sự chú ý.
Nét chữ mạnh mẽ dứt khoát ghi vội, chiếc ví để trên bàn ngó qua "phì nhiêu" hơn vốn có. Cảm xúc hỗn độn khó tả, vừa ngọt ngào vừa chua chát...
Một người đàn ông có thể chu đáo với một người xa lạ đến như vậy thì họ còn đối với người thân yêu tốt đến mức nào? Anh chắc chắn là một người rất tử tế! Người như anh hẳn là mơ ước của mọi cô gái, kể cả... cô!
Nhưng, người mang tâm hồn và thể xác "không hoàn hảo" như cô còn có tư cách để yêu và nhận lấy tình yêu từ một người khác hay không?. Truyện Đô Thị
/End chap 5/