Vươn Tới Vì Sao

Chương 49: Dã ngoại




Mùa hè đến, bầu trời xanh biếc điểm những đám mây trắng xoá chói chang trong ánh nắng. Từng chiếc lá cây cũng hứng trọn nắng hè mà bật lên một màu xanh bóng mướt mắt làm nhà cho những nhạc sĩ ve sầu râm ran tấu nhạc.

Jasmine đã nghỉ hè, cô bé ở nhà ngoài dành thời gian trông em giúp mẹ còn bắt đầu học những bài học làm quen chuẩn bị vào lớp 1. Rose đã chập chững tập đi, miệng lúc nào cũng toe toét cười bập bẹ nói baba, mama.

Anh đang bắt giải J _ League, thời gian rảnh rỗi có thể về nhà nhiều hơn những lần phải đi công tác nước ngoài. Lần này về đúng dịp cuối tuần, anh muốn đưa cả nhà đi câu cá dã ngoại cho tụi nhỏ gần gũi thiên nhiên.

"Thứ bảy này em có đi làm thêm không Kei?"

"Dạ không ạ. Sáng thứ bảy em sang chơi!"

"Em chuẩn bị quần áo, tư trang đi. Anh về chở chị em mình đi dã ngoại. Sáng thứ bảy ghé qua rước em luôn."

"Wow! Đi đâu vậy chị?"

"Mùa này đang là mùa câu cá. Anh chị dự định tới nhà dì Naomi chơi, ở lại một đêm. Chủ Nhật mình về. Gần nhà dì có sông suối nhiều cá lắm!"

"Trời ơi mới nghe thôi mà em nôn quá! Chị thật biết cách chiều chuộng cái sở thích ham đi đó đây của em. Hihi..."

"Anh chị biết ngay là em với tụi nhỏ sẽ mê lắm mà! Thôi em chuẩn bị đi, thứ bảy gặp ha!"

Như kế hoạch đã định, sáng thứ bảy trời trong, cô mũ lưỡi trai đen, tóc tết thành hai bím dài đung đưa trước ngực, áo phông trắng, quần jeans rách gối dài qua gối, dép Crocs, balo cóc đứng trước căn gác của bác bảo vệ trò chuyện với bác chờ anh chị tới.

Cuối tuần Kei đi đâu thế? Hôm nay không đi xe đạp à?

Con đi dã ngoại ở ngoại ô cùng anh chị ạ.



_ Vậy à? Thỉnh thoảng rời xa khói bụi ở thành phố, vui thú điền viên cũng thú vị lắm đó con! Ngoại ô trong lành lắm, mùa này mà câu cá thì tuyệt!

_ Dạ đúng rồi bác! Anh chị nói sẽ dẫn con đi câu cá.

_ Ồ! Hãy câu thật nhiều cá nhé! Chúc con đi chơi vui vẻ!

_ Dạ con cảm ơn bác. Chào bác con đi ạ! _ Cô vẫy tay chào lại bác khi nhác thấy chiếc xe quen thuộc đang tới gần.

Anh đã thay đổi kiểu tóc. Bình thường tóc đã hớt cao, bây giờ lại càng cao hơn, chỉ chừa phần chỏm tóc từ vành tai trở lên, phần phía dưới cắt sát. Kiểu tóc này khi không cười trông anh ngầu hơn mấy phần.

Xe bon bon chạy trên đường quốc lộ bốn làn xe rồi rẽ sang con đường nhỏ hơn hai làn xe. Khi đến một ngã tư, anh đánh lái vào một con đường nhỏ không kẻ làn đường, cô biết điểm dừng sắp đến.

Hai bên đường, những cánh đồng lúa xanh rì vui vẻ đung đưa trong gió sớm. Hàng cột điện nối nhau kéo dài vào tận trong ngôi làng nhỏ rợp bóng cây xanh. Cô thấy trên đường có vài người vác cần, xách thùng đi câu cá.

Đến trước ngôi nhà có một thùng thư nhỏ nhỏ xinh xinh làm bằng gỗ bên ngoài lối đi lát gạch đến tận cửa nhà, anh cho xe dừng lại. Có lẽ nghe tiếng xe, dì Naomi bên trong nhà tất tả chạy ra đón.

Dì cười đôn hậu hỏi han anh chị và cô rồi ôm hôn Jasmine, bế Rose nựng nịu. Quay lại dặn anh chị lấy đồ đạc trong xe mang vào nhà, dì một tay bế Rose, một tay dắt Jasmine, gọi cô cùng vào trong.

Ngôi nhà của dì Naomi lợp ngói màu cam nhìn rất bình dị, xinh xắn. Khói bếp lượn lờ bốc lên từ nhà sau, có lẽ dì đang nấu ăn. Cửa chính và cửa sổ ngôi nhà đều được làm bằng gỗ. Cạnh nhà là một dòng sông nước xanh trong vắt. Dưới bóng cây ven sông neo một chiếc thuyền gỗ con con, dây cột vào cầu gỗ.

Bên kia sông, những ngọn đồi thoai thoải phủ một màu xanh của cỏ cây. Trên đồi lác đác vài ngôi nhà sơn màu trắng. Những con đường mòn ngoằn ngoèo xa xa như vẽ lên bức tranh đồi núi một màu nâu tươi của đất.

Vào nhà ngồi chơi với dì chốc lát, anh chị chuẩn bị lều trại chuẩn bị mang ra bờ sông, cô bế Rose. Jasmine đội mũ tai bèo, hai bím tóc đung đưa lên xuống mỗi lần nhún nhảy trông thật đáng yêu. Khi thấy cô tết tóc, Jasmine nằng nặc đòi cô làm cho em giống y như vậy mới thoả mãn cười tít mắt.

Theo anh chị vòng ra sau nhà dì Naomi đi dọc con đường lát đá ở bờ sông và dừng lại khi thấy một người đàn ông đang ngả lưng trên ghế xếp, đeo kính râm.

_ Shuu? Em về khi nào vậy? _ Anh cất giọng ngạc nhiên.



_ Ah! Anh Ryu, chị Umeko. Em vừa về tối qua. Anh được nghỉ bao nhiêu ngày mà dẫn cả nhà đi chơi?

Anh chàng ngồi dậy đáp lời anh, ánh mắt như có như không lướt qua cô một cái, nhướng mày chào hỏi. Cô gật đầu chào anh chàng một cái.

- Sang thứ Hai lại đi rồi. Tranh thủ đưa tụi nhỏ đi chơi mấy hôm. Em câu được nhiều chưa?

Anh đi vòng ra sau lưng anh chàng bỏ đồ đạc xuống, bắt đầu dựng trại.

_ Được một ít rồi. Em cũng vừa ra không bao lâu. _ Anh chàng đứng dậy giúp anh một tay.

. Bao giờ em về lại thị trấn, Shuu? Trưa nay ở lại ăn trưa cùng tụi chị nha? Chị cười, hỏi anh chàng.

Em nghỉ phép mấy ngày cuối tuần về đây thư giãn, tối Chủ Nhật lại đi. Vậy trưa nay cho em góp mấy con cá ăn chực một bữa chị nấu nha! Ăn cơm ngoài ngán quá rồi!

_ Biết vậy mà không mau cưới vợ đi! Để có người chăm sóc bữa ăn giấc ngủ! Anh buộc miệng trêu.

. Tìm đâu được người như chị Umeko chứ? Công việc của em so với anh chỉ có bận hơn chứ không kém, thời gian hạn hẹp, ai mà thèm lấy! _ Anh chàng miệng thì than thở, tay cũng giúp anh dựng lên được ngôi lều.

Cô đưa Rose cho chị bế ngồi chơi ở tấm bạt trải trước lều rồi mang balo đồ đạc để vào bên trong lều. Jasmine chạy tới ngó thùng cá của anh chàng rồi nhìn xuống cần câu đang cắm cạnh đó buộc miệng kêu:

Chú Shuu!!! Cá cắn câu kìa! Cá cắn câu kìa!

Anh chàng hôm nay khoẻ khoắn với quần thể thao xanh dương dài tới gối, áo sơ mi ngắn tay cùng tông màu nhưng nhạt hơn đôi chút, đi dép kẹp. Nước da trắng của người ngoại quốc như phát sáng dưới ánh mặt trời và trang phục tối màu.

Anh chàng sải những bước rộng với đôi chân dài, đón lấy cần câu, giật lên khỏi mặt nước. Một con cá to bằng bắp tay Jasmine vùng vẫy làm lớp da bóng loáng như tráng bạc lấp lánh dưới nắng hè.