Biết được chủ nhân của giọng nói là ai, cô dùng chút hơi tàn bám vào anh chàng để người được thuận lợi nhấc lên.
Bám chắc vào!
Anh chàng để cô bám vào người mình như gấu túi rồi vững chãi di chuyển vào một góc tường để tránh áp lực. Được ngoi lên cao, cô tham lam hít thở căng đầy buồng phổi, không quên bám thật chặt để tránh gây cản trở.
– Lần nào gặp cô cũng đều có chuyện hết! Nhóc rắc rối! _ Anh chàng nói to bên tai cô.
Rồi anh quay ra dùng dùi cui và loa trấn an đám đông, lần lượt điều hoà dòng người ổn định di chuyển về hướng cổng ra vào. Những người kiệt sức được hướng dẫn bám vào tường lấy sức chờ nhân viên cứu hộ, ai còn sức tiếp tục tìm đường thoát thân.
Từ một mớ hỗn độn bát nháo, trật tự dần dần được khôi phục. Những người khoẻ mạnh đã về hết, ai còn ở lại là có thương tích cả.
. Có bị đau ở đâu không? Tự đi được chứ? _ Anh chàng mắt xanh vỗ vỗ lên chiếc balo nhỏ sau lưng cô, hỏi.
_ Hức... Không biết! _ Cô nấc lên một tiếng, cất giọng khàn đặc.
Bị doạ sợ rồi?
Anh chàng lắc đầu, nhếch môi rồi mang cô đến chỗ nhân viên y tế nhờ kiểm tra. Cô không bị thương chỗ nào nghiêm trọng, chỉ là bàn chân bị giẫm nhiều chỗ xanh tím hết cả lên, tình trạng tinh thần hoảng sợ một chút.
_ Uống đi!
Anh chàng mắt xanh đưa cho cô một chiếc ly giấy. Cô chậm chạp cầm lấy, tay run run đưa lên miệng. Là trà đường.
Cám ơn...
_ Cô đến đây với ai hay đi một mình?
_ Tôi đi với bạn. Hai người.
_ Họ đâu rồi? ổn chứ?
– Không biết nữa... Lúc này chúng tôi lạc nhau, bây giờ không có ở đây. Chắc có lẽ đã an toàn về nhà rồi...
Nói là nói vậy nhưng cô vẫn lấy điện thoại gọi cho yên tâm. Sau khi xác minh Carlina và Mia vẫn bình an vô sự, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
_ Cô đến đây cách nào?
Tàu điện ngầm...
– Ngồi đây uống hết ly nước đợi tôi. Tôi bàn giao công việc rồi chở cô về.
_ Tôi...
Cô muốn mở miệng từ chối nhưng chợt nghĩ tới cảnh lắm người trên tàu điện lại rùng mình nuốt hết lời định nói vào bụng, ngoan ngoãn gật đầu gặm... ly.
Nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp đi xa dần, lại nhìn sân vận động mới lúc nãy còn ồn ào náo nhiệt bởi âm nhạc trở nên hỗn loạn bởi fan cuồng, bây giờ lại im ắng, đìu hiu. Cô bất giác chạnh lòng.
_ Đi thôi!
Đang chằm chằm nhìn thảm trạng đôi bàn chân bị biến dạng với màu sắc kỳ quái, một đôi giày đinh cao cổ dừng trước mặt cô cùng với giọng nói âm trầm vang trên đỉnh đầu. Cô không ngước lên mà lẳng lặng xỏ giày rồi đứng dậy đi theo.
Vẫn chiếc xe màu đỏ, anh chàng điệu nghệ đánh lái nó ra khỏi hầm giữ xe rồi hoà vào dòng xe có phần thưa thớt vì trời muộn.
– Có thể mất khoảng 40 phút mới tới nơi, cô mệt thì ngủ một chút. Đến nhà tôi gọi.
_ Không muốn...
Cô không muốn ngủ trong cùng không gian với một người lạ. Mặc dù anh ON chàng là cảnh sát, lại còn là người quen với anh, có lẽ chợp mắt một chút cũng không sao. Nhưng cô sợ mình thất thố! Tính ra hôm nay là lần gặp thứ ba, cả ba lần gặp hình như cô đều chật vật. Phải giữ lại một chút hình tượng cuối cùng chứ!
_ Ừm. Cô là người nước nào vậy?
– Việt Nam. Còn anh? Anh không giống người Nhật lắm!
Ba tôi là người Nhật, mẹ tôi là người Anh.
_ Ồ! Hoá ra đôi mắt đẹp của anh được thừa hưởng từ mẹ.
– Mọi người đều nói như vậy.
- Một đôi mắt đẹp nhưng quá sắc bén và lạnh lẽo.
Phù hợp với nghề nghiệp của tôi, đúng chứ?
_ Không sai. Gương mặt này mà đi thẩm vấn là đủ để doạ phạm nhân tự giác nhận tội rồi, chẳng cần làm gì thêm! _ Cô xoa xoa cằm nhìn góc nghiêng của anh chàng bình phẩm.
_ Cô là đang khen hay chê vậy? _ Anh chàng bật cười hỏi lại, đôi mắt cong cong trông dễ gần hơn mấy phần.
– Anh là cảnh sát, vậy đoán thử xem ý tôi là gì? _ Để xem anh chàng đọc vị "tâm lý tội phạm" thế nào!
– Ừmm... Câu nói của cô nửa phần là tán thưởng, nửa phần phê phán. Tôi chỉ nên lạnh lùng khi làm việc, còn trong cuộc sống thường ngày nên thả lỏng một chút. Đúng chứ?
Quá thông minh! _ Cô giơ ngón tay cái lên nhìn anh chàng khen ngợi. _ Cười nhiều một chút, không khí xung quanh anh tự nhiên cũng dễ chịu hơn. Thật đó!
– Người ta có tâm lý thích gần gũi những người mang năng lượng tích cực.
Phần lớn là như vậy. Ví như anh đang cần một sự hỗ trợ, anh sẽ chọn một người vui vẻ hay một người mặt mũi lạnh tanh?
. Dễ gần thì sẽ có nhiều người muốn tiếp cận, rất phiền đó! Tôi không thích bị làm phiền cho lắm!
_ À... _ Cô vỗ trán một cái như giác ngộ. – Tôi hiểu ý anh rồi! Với nhan sắc này... Ờm... Bình thường cold boy chắc cũng thu hút con gái không ít, nếu trở thành sweet boy lại càng có thêm nhiều cô gái bu đen đỏ ngoài cổng Sở cảnh sát thì mệt mỏi lắm, nhỉ? Đẹp trai cũng khổ!
– Không đến nỗi như vậy. Nhưng với mức độ điên cuồng của các cô gái bây giờ thì có thể lắm... _ Anh chàng lắc đầu cười.
– Đừng nhắc tới chữ "điên cuồng" được không? _ Mới nguôi ngoại đôi chút, từ ngữ này lại làm cô nổi gai ốc rồi.
_ Ha... Được. Vậy nói về cô đi! Tại sao lại khuyên tôi nên cười thường xuyên?
_ Xin lỗi nếu điều tôi nói làm anh phật lòng. Tôi không có ý nói anh hiện tại không tốt hay khuyên anh thế này thế nọ. Hãy cứ là chính anh, làm những điều anh cho là tốt. Chỉ là tôi thấy cuộc đời này lắm điều phiền não, thay vì cau có thì cười nhiều một chút. Dù vui hay buồn vẫn phải sống thôi!
_ Như anh Ryu vậy. Anh ấy là một người rất hay cười.
_ Đúng đó! Nụ cười của anh ấy làm người đối diện cảm thấy thoải mái. Anh ấy có thể vừa rút thẻ đuổi người ta ra khỏi sân mà miệng vẫn cười tươi rói.
– Nụ cười ấy như một cách hạ nhiệt trận đấu vậy. Cô cũng theo dõi các trận đấu của anh ấy à?
_ Um. Tôi luôn theo dõi mỗi khi có thể.
– Cô cũng quan tâm bóng đá nhỉ? Con gái thường ít lãng phí thời gian cho bộ môn này.
. Tôi xem cũng có chọn lọc thôi. _ Cô không dám nói thẳng lí do mình xem bóng đá vì sợ anh chàng nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái _ Hình như sắp tới quán ăn lần trước phải không? Tôi muốn mời anh ăn khuya xem như cám ơn vì hôm nay lại cứu tôi một mạng.
Xem như cô còn có lương tâm!
_ Tôi có mà! Tôi là một công dân lương thiện rất giàu lòng biết ơn. Cám ơn sự hi sinh cao cả của cán bộ Cảnh sát đã xả thân vì nhân dân đất nước. Cô để một tay lên ngực trái trịnh trọng cúi đầu trước anh chàng, nói.
. Nhóc rắc rối lắm trò! Được rồi, tôi đây nhận tấm lòng của cô. Tối nay ăn cho cô sạch túi. _ Anh chàng cười như được mùa.
. Tôi lớn rồi, nhóc gì mà nhóc! _ Gọi mãi thành quen mất, phải chấn chỉnh.
Bao nhiêu mà lớn? _ Anh chàng nheo mắt hỏi.
. Tôi 24 rồi! _ Cô khẳng định.
_ Với tôi vẫn là nhóc thôi!
_ Không chịu. Anh bao nhiêu mà gọi người ta là nhóc?
_ Lớn hơn nhóc là được!
- Nhưng mà anh bao nhiêu mới được?
bí mật!
Anh chàng nở nụ cười bí hiểm rồi đẩy cửa xe bước ra ngoài. Cô có chút không cam tâm chạy theo vặn hỏi cả buổi mà vẫn không moi được chút thông tin nào.
Mãi đến khi đồ ăn ngon được bày trước mắt, hương thơm tràn ngập khoang mũi kích thích nước bọt dâng trào, cô mới quên béng đi chuyện hỏi tuổi anh chàng mắt xanh và biến cố nhớ đời đêm hôm đó.