Ánh mắt cô nhìn anh đang bừng bừng lửa giận như gấp gáp, như chờ đợi anh ngừng lại để giải thích. Thế nhưng sau khi câu nói đó của anh lọt vào tai, đôi mắt ấy đột ngột mở to như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, lại như bừng tỉnh giác ngộ được một điều gì…
Cô chầm chậm thu ánh mắt, chầm chậm cúi đầu.
Anh từ khi cô tỉnh lại vẫn luôn chau mày nhìn cô mà bộc phát, đến khi thấy ánh mắt thoáng chốc thất thần rồi u uất nọ, anh biết mình đã lỡ lời.
Nhìn cô gái nhỏ quần áo không lành lặn đang cúi đầu, môi mím chặt, đôi tay bấu lấy chăn nổi lên những đường gân xanh tím… Hình ảnh bắt gặp cô co ro trong đêm đó chợt ùa về trong tâm trí.
Anh đang làm gì? Anh đã làm gì thế này?
Đầu đuôi câu chuyện của cô, khởi nguồn sự bất hạnh của cô ngày đó và cả sự việc ngoài ý muốn hôm nay, tất cả đều không phải lỗi của cô!
Vậy mà anh lại vì sự tức giận nhất thời của mình làm cô gái nhỏ này nhớ lại những ký ức đau thương nhất. Chính anh vừa cạy mở vết thương mà bấy lâu nay cô ấy dùng mọi cách để chữa lành…
_ Hana… Anh…
_ Anh à! Em nghe xong điện thoại của Kei rồi! Anh biết không… _ Chị bên ngoài đột ngột bước vào. _ Ủa, em tỉnh rồi hả Kei? Em có thấy khó chịu chỗ nào không? Làm chị lo muốn chết!
_ Em không sao ạ! Em rất xin lỗi đã gây phiền toái cho anh chị vào ngày đầu năm đầu tháng như vậy! Em cam đoan sẽ không có lần nữa ạ! _ Cô cúi đầu thành tâm xin lỗi.
Nếu như mọi khi, cô sẽ làm nũng mà kêu ca với chị rằng mình đau đầu, mình đói bụng, mình hoảng sợ… Nhưng hôm nay, cô không dám! Cô thấy mình không có tư cách đó!
Chị tinh ý phát hiện ra sự khác lạ của cô, định hỏi cho ra lẽ thì anh lên tiếng:
_ Em vừa có chuyện gì muốn nói vậy?
_ À! Nãy giờ em nhận mấy cuộc điện thoại cho Kei. Một cuộc của đồng nghiệp tên là Rin, hỏi Kei đang ở đâu. Cô ấy nói vì ở quán bar ồn quá không hay Kei gọi điện, đến khi thấy Kei đi vệ sinh lâu quá không trở lại thì mới gọi để tìm. Em báo là Kei gặp chút chuyện ngoài ý muốn nên đã được đưa về nhà rồi.
_ Còn ai nữa không?
_ Còn một cuộc nữa của Usagi.
_ Usagi? Nó gọi em ấy làm gì?
_ Đây mới là điều em muốn nói nè! Nó gọi tới bù lu bù loa hỏi Kei có bị làm sao không. Nó nói sự việc ngày hôm nay là do cô Azumi và nó sắp đặt từ trước. Cả việc ở siêu thị mà Kei bị người ta lén bỏ đồ vào túi vu cho tội trộm cắp nữa. Nó muốn tìm cách cho Kei bị đuổi về nước. Nhưng sau khi gặp lại Kei ở nhà ba mẹ hồi mùng 1, nó hối hận muốn làm bạn với Kei nên ngăn cản cô Azumi tiến hành kế hoạch dụ Kei tới quán bar. Cô Azumi không đồng ý vì người đã thuê rồi, tiền cũng đã trả đủ. Nó ngăn cản cô Azumi không được thì định chuyển sang cản Kei đừng tới quán bar. Nhưng cô Azumi sợ nó làm hỏng chuyện nên đã nhốt nó trong phòng, tịch thu điện thoại. Đến khi chắc chắn xong chuyện mới trả tự do cho nó, nó liền gọi hỏi tình trạng của Kei.
Một lượng thông tin quá lớn, quá bất ngờ làm cô nhất thời không tiêu thụ nổi, ngồi yên vô thanh vô thức. Cô không nghĩ là để hủy hoại nhau, con người ta có thể làm đến mức này!
_ Quá đáng sợ! _ Anh cảm thán. _ Vậy là một trong những người đồng nghiệp của Kei đã bị mua chuộc?
_ Đúng vậy! Có thể không chỉ là một người. _ Chị gãi cằm.
_ Anh phải nói chuyện với Shuu, phải làm rõ chuyện này. _ Anh xoay người định đi ra ngoài.
_ Liên quan quá nhiều người. Em không nghĩ làm rõ là một cách hay. _ Cô hi vọng có thể ngăn được anh làm to chuyện.
_ Nếu không nhờ can thiệp, nếu họ vẫn chưa bỏ ý định muốn loại bỏ em khỏi đất nước này, em nghĩ mình có thể may mắn thoát được bao nhiêu lần nữa?
_ Nhưng mà người đó là cô của anh và em gái của anh! _ Cô thành khẩn van lơn.
_ Em có thể xin giảm nhẹ tội cho họ. Ít nhất nếu không bị truy cứu trách nhiệm, họ phải đảm bảo sẽ không tìm cách làm tổn thương em lần nữa! _ Anh kiên nhẫn lí giải.
_ Đúng rồi đó Kei! Phải làm cho họ hiểu nếu em có mệnh hệ gì trong tương lai, đối tượng bị nghi ngờ đầu tiên chính là họ! _ Chị cũng góp lời khuyên.
_ … Vâng. _ Cô ngoan ngoãn gật đầu, không ngăn cản nữa.
_ Dậy rửa mặt, thay đồ đi em! Rồi ăn cơm tối! _ Chị kéo chăn giúp cô ngồi dậy, đưa cho cô một bộ đồ đặt ở bàn đầu giường.
Một lúc sau khi đã chỉnh trang sạch sẽ dấu vết ở quán bar, cô ra ngoài ăn tối cùng mọi người. Anh đã trao đổi xong với người đàn ông tên Shuu đó, cũng ra khỏi phòng làm việc đến bàn ăn.
_ Shuu nói sẽ lập hồ sơ vụ việc, mời những người liên quan đến hợp tác điều tra. Em cứ yên tâm.
_ Dạ. Em cám ơn. Mọi sự nhờ anh ạ!
_ Ừm. Cả nhà ăn cơm thôi!
…Anh chị muốn giữ cô ở lại nghỉ ngơi thêm cho tỉnh táo hẳn nhưng cô xin phép về để mai còn đi làm, ngại lại làm anh chị bận tâm…
Trong lòng anh còn áy náy chuyện ban nãy đã nặng lời với cô nên không muốn gượng ép, anh muốn nói với cô lời xin lỗi.
Bịn rịn chia tay Jasmine, Rose và chị, cô vào ghế phụ lái ngồi ngoan ngoãn.
_ Anh xin lỗi. Lúc nãy anh… _ Xe lăn bánh được một đoạn, anh ấp úng mở lời.
_ Dạ anh dạy rất đúng. Em phải là người xin lỗi anh và chị mới hợp tình hợp lý. _ Cô ngủ đủ giấc rồi, ăn uống cũng no say, tinh thần vô cùng minh mẫn để đối đáp.
Anh nhíu chặt mày nhìn cô giây lát như suy ngẫm rồi lại quay đầu nhìn về phía trước. Cô vẫn lễ phép như vậy, ngoan như vậy. Nhưng anh cảm nhận được khoảng cách vô hình giữa hai người đã bị cô âm thầm kéo ra xa, xa đến mức có lẽ sẽ không thể vãn hồi được nữa…