Vươn Tới Vì Sao

Chương 38: "tỉnh"




Sau khi cúp máy, anh không chậm trễ bấm số Cảnh sát. Có lẽ hôm nay là Tết, tổng đài liên tục báo bận. Anh nóng ruột lục lọi trong danh bạ điện thoại một số khẩn cấp lưu đã lâu, bấm gọi…

“A lô, anh! Năm mới vui vẻ!”

“Năm mới vui vẻ Shuu! Anh có việc khẩn cấp cần em giúp, ngay lập tức được không?”

“Anh nói đi ạ!”

* * *

Cô quì xổm, gục đầu vào bồn cầu móc cổ họng hòng làm mình tống hết những thứ đã uống ra ngoài, kéo về sự tỉnh táo. Cổ họng nhộn nhạo, bụng co thắt đẩy mọi thứ bên trong trào ngược lên… Nước mắt, nước mũi của cô theo đó chảy ra, thanh tỉnh thêm chút ít.

Cô nghe bên ngoài có tiếng giày gõ trên nền gạch ngày một đến gần… Tiếng vặn nắm đấm cửa… Tiếng đẩy cửa… Có lẽ chỉ còn cách 1, 2 căn phòng nữa là đến chỗ của cô…

_ Á… Cái tên biến thái này! Anh vào nhà vệ sinh nữ để làm gì? _ Một giọng phụ nữ hét lên thất thanh làm gã đàn ông phải dừng tay.

_ Tôi xin lỗi! Nhưng bạn gái tôi vào đây lâu lắm rồi chưa thấy ra, gọi cũng không được. Tôi sợ cô ấy gặp chuyện…

“Dối trá!” _ Cô thầm nhủ, cắn mu bàn tay của mình, nghiến chặt.

_ Ồ! Vậy để tôi tìm giúp anh! _ Cô gái nghe xong lí do liền đổi thái độ.

“Chết tiệt! E là mình vừa chui ra, chưa kịp giải thích cho cô gái kia nghe liền bị bịt miệng lôi đi rồi!”

Ngay lúc đó, anh gọi lại…

“A lô! Hana! Em sao rồi?”

“… Ưm… Em còn cầm cự được…” _ Cô thì thào.

“Anh đang đi chúc Tết ở nhà thầy cùng các bạn đồng niên không về kịp. Anh đã gọi cho Cảnh sát, cậu ấy là Shuu, cậu ấy sẽ đưa em về nhà với chị…”

_ Ah đây rồi! Cô ấy có lẽ ở trong đây rồi! _ Tiếng người đàn ông mừng rỡ vặn nắm đấm cửa liên tục.

_ Khoá rồi à? _ Cô gái nhiệt tình hỏi.

_ Chắc cô ấy bất tỉnh rồi! Phải phá cửa thôi! _ Người đàn ông nói giọng bất đắc dĩ.

_ Khoan đã! Sao không nhờ bảo vệ mở cửa cho? _ Cô gái ngăn cản.

_ Biết đến bao giờ? Tôi lo quá! _ Anh ta giả vờ thật tròn vai.

_ Bảo vệ ngay ngoài kia thôi, tôi chạy đi tìm cho!

_ Rồi lỡ người bảo vệ đó không giữ chìa khoá mà là người khác thì lại phải đi tìm à? Thôi, cô đứng tránh qua một bên để tôi phá cửa. Tôi sẽ chịu mọi chi phí.

Nghe anh ta nói dõng dạc như vậy, cô gái không còn ý ngăn cản nữa. Người đàn ông bắt đầu những tác động vật lý lên cánh cửa tội nghiệp.

“Rầm!”

“Rầm!”

“Rầm!”

Chỉ sau 3 lượt tác động, ổ khoá cánh cửa đã kết thúc nhiệm vụ cao cả của nó mà bung ra. Cô mơ hồ thầm mắng cái quán bar sang trọng như này mà không làm nổi cái cửa nhà vệ sinh cho chắc chắn.

_ Em đây rồi! Không sao chứ? Để anh đưa em về! _ Người đàn ông mừng rỡ liền không chậm trễ đẩy cánh cửa qua một bên, bước vào.

_ Này anh kia! Làm gì đó? _ Một giọng nam khác âm trầm, sắc bén, dứt khoát vang lên kèm theo tiếng gót giày gõ trên sàn không nhanh, không chậm.

_ Tôi… Tôi đem bạn gái mình về nhà thôi! _ Người đàn ông ấp úng vẻ e dè.

_ Bạn gái anh? Người này? _ Cô nghe ra được sự đe doạ ngầm khi âm sắc người này hạ xuống.

_ Vâ…ng!

_ Tôi vừa nhận được một cuộc gọi khẩn cấp báo rằng tại nhà vệ sinh nữ quán bar The Night xảy ra một vụ quấy rối. Nếu anh chắc chắn đây là bạn gái mình thì vui lòng nói rõ tên họ, địa chỉ, nghề nghiệp của cô ấy. Tôi sẽ kiểm tra.

_ Tôi… tôi mới làm quen cô ấy lúc nãy thôi! _ Người đàn ông bịa ra một lý do sứt sẹo.

_ Ồ! Vậy để tôi hỏi cô ấy giúp anh!

Người đàn ông có chất giọng nguy hiểm bước vào bên trong nhà vệ sinh, gỡ tay cô ra khỏi miệng. Không gian xuất hiện một bóng đen cao lớn làm nơi này trở nên chật hẹp. Anh ta xốc cô dậy, vỗ vỗ lên má cô hỏi:

_ Này cô! Cô quen biết anh ta không?

_ … Khô…ng. Không biết cả… anh! _ Cô thều thào cố hấp háy mắt để nhìn rõ, nhưng mờ ảo quá.

_ Tôi là Shuu. Anh Ryu nhờ tôi đến mang cô về nhà anh ấy.

Nghe được đúng tên, đúng người, cô buông bỏ mọi phòng bị, ngã gục vào lòng người đàn ông tên Shuu nọ…

* * *

Cô bị cơn đau đầu kéo cho tỉnh dậy lúc 5h chiều. Quang cảnh quen thuộc nơi căn phòng cô đã ngủ bao nhiêu lần mang đến sự yên tâm, cô xoay người muốn ngủ thêm chút nữa…

_ Còn muốn ngủ nữa?

Giọng nói gay gắt phát ra phía đầu giường làm cô giật mình ngồi phắt dậy. Vì ngồi dậy quá nhanh, đầu lại choáng váng thêm một chập…

_ Dựa vào đây! _ Anh kéo gối kê lên đầu giường, ra lệnh. Giọng điệu không dịu dàng như thường ngày.

_ Em xin lỗi… _ Tuy không rõ mình sai chỗ nào nhưng bị anh dùng thái độ này đối xử tức là cô làm anh tức giận rồi.

_ Em xem! Con gái con lứa, bị người ta dụ đi Bar chơi thì thôi đi, còn ăn mặc kiểu này nữa hỏi sao không có chuyện! Mấy người đàn ông tới chỗ đó là tìm kiếm mấy đối tượng như em, còn mấy cô gái ăn mặc như em đi tới đó chẳng phải khiến người ta nghĩ em tìm họ sao? _ Anh nghiêm khắc chất vấn.

_ Em… _ Cô muốn giải thích nhưng đầu óc còn chưa tỉnh táo, không biết bắt đầu từ đâu.

_ Em có biết nếu hôm nay Shuu không đến kịp thì sẽ thế nào? Cơn ác mộng của em sẽ lặp lại! Còn anh sẽ day dứt cả đời!

“Cơn ác mộng của cô?”

“Cơn ác mộng của cô?”

“Cơn ác mộng của cô?”

Đúng rồi! “Cơn ác mộng” đó đã rất lâu rồi cô không còn gặp phải nữa, cứ như nó chưa tồn tại. Nhưng câu nói của anh đã vô tình nhắc cô nhớ: hiện thực tốt đẹp chỉ có thể khiến cô tạm thời quên đi chuyện quá khứ, thực tế nó vẫn ở đó không thể xoá đi như chưa từng…