Vươn Tới Vì Sao

Chương 22: Chữa lành




Cô bé quỳ gối trước mặt cô, nâng mặt cô lên rồi áp hai bàn tay lên má, ngón tay khẽ vuốt dọc hai bên mí mắt.

Một cô bé dịu dàng!

Cô cứ như vậy tận hưởng sự chăm sóc mềm mại của bé con cho đến khi bụng réo lên vài tiếng mới chịu dậy làm vệ sinh cá nhân.

Nhìn khuôn mặt mình trong gương, cô lắc đầu ngao ngán. Hai mắt thâm quầng như gấu trúc, còn sưng húp như bánh bao, mặt trắng bệch như tờ giấy, môi tái nhợt còn sứt một miếng … Bộ dạng này xuất hiện trước mặt anh chị sẽ doạ hai người hoảng sợ cho mà coi!

Chải lại mái tóc dài rồi búi gọn lên đỉnh đầu, chấm một chút son lên môi cho tổng thể gương mặt thêm sức sống, cô vỗ nhẹ lên mặt vài cái cho hồng hào rồi đi ra ngoài.

Quả như dự đoán, khi chị nhìn thấy cô đã hốt hoảng không ít. Cô đành phải cười xoà mà trấn an chị, anh không nói gì mà chỉ khẽ nhíu mày.

Với giác quan nhạy bén của mình, anh tỉnh giấc ngay khi nghe tiếng hét thất thanh của cô. Chạy ngay đến trước cửa phòng nghe ngóng mà không nghe thấy gì thêm nên anh đoán chắc cô gặp ác mộng. Không ngờ cô lại khóc đến nông nỗi như vậy. Lần trước nhìn cô khóc, mắt cũng không sưng to như thế này…

_ Ăn sáng xong rồi ra sân nhé! _ Anh nói, chỉ bên ngoài.

_ Vâng.

* * *

Nạp năng lượng buổi sáng hoàn tất, cô và Jasmine thay dép ra sân. Jasmine nhìn đôi crocs màu hồng hình dáng mô phỏng chiếc lá monstera cô cầm trên tay không rời, là hôm qua đi gấp, xỏ vội.

_ Em thấy sao? _ Cô ướm hỏi, không biết cô bé đang nghĩ gì.

_ Cho em đi thử được không? _ Ánh mắt cô bé chuyển từ đôi dép sang cô, đố ai từ chối được ánh mắt này. Mà cô cũng chẳng muốn làm điều đó!

_ Tất nhiên! _ Cô cúi người thả đôi dép xuống trước mũi chân em, gật đầu.

Jasmine chậm rãi cho chân nhỏ vào dép, ban đầu là ngọ nguậy ngón chân, rồi nhấc chân đi lại, rồi nhảy, rồi mở cửa chạy ù ra ngoài thích thú. Niềm vui của trẻ con tìm kiếm thật dễ dàng!

Nhớ lại hồi mới mua được đôi dép này, cô cũng vui thiếu điều mang chạy ra đường như Jasmine bây giờ vậy! Cô kiềm chế lắm mới không chạy ra đường mà chỉ mang đi lòng vòng trong nhà, đầu cắm cúi nhìn đôi dép dưới chân cười ngốc nghếch.

Hoá ra, ai đạt được điều mình mong muốn đều sẽ hạnh phúc như vậy! Chỉ là cách biểu đạt của mỗi người không giống nhau mà thôi.

Cô đẩy cửa bước ra ngoài thềm nhà nhìn cô bé chạy một vòng sân rồi dừng lại chỗ ba mẹ đang ngồi, cười toe, quay một vòng khoe dép. Chiếc váy phồng lên bay bay trong gió, trông cô bé xinh xắn như một thiên thần nhỏ!

Anh chị nhìn con mỉm cười trìu mến.

_ Có xinh không ba mẹ ơi? _ Cô bé nghiêng đầu hỏi.

_ Xinh lắm! Nhưng mà con mượn của chị có phải không? Chị đang chờ con kìa! _ Chị nói với con rồi chỉ về phía cô.

Jasmine quay đầu lại nhìn rồi cười vang, cô bé nhảy chân sáo về phía cô.

_ Em về rồi đây ạ!

_ Em thích chứ?

_ Vâng ạ, em thích lắm!

_ Jasmine cũng thích những món đồ lạ mắt, dễ thương như chị à?

Cô bé gật đầu như được mùa. Cô cười:

_ Chị sẽ tìm mua một đôi cho em.

_ Yeah! Cám ơn chị! _ Chắc phải nhờ mẹ tìm mua một vài đôi xinh xắn rồi gửi qua.

Cô bé vui vẻ nắm tay cô kéo ra sân vườn đầy nắng.

* * *

Không biết anh lên kế hoạch cải tạo sân vườn từ hồi nào mà chỉ trong một buổi sáng, nguyên vật liệu được chuyển đến một cách nhanh chóng, đầy đủ.

Anh, cô, Jasmine bỗng chốc hóa thân thành người làm vườn. Chị thong dong ngồi xích đu ăn trái cây nhìn ba người họ bận rộn, tiếng nói cười rộn rã khắp khoảng sân.

Đầu tiên, ba người cùng nhau vận chuyển gạch đến những bức tường rào. Anh dùng xe đẩy, cô và Jasmine xếp gạch lên xe. Khi anh bắt đầu trộn vữa để xây thì cô cùng Jasmine ôm các bầu hoa hồng đủ màu sắc, chủng loại từ truyền thống tới hiện đại tới đặt cạnh nơi anh đang xây để đợi trồng.

_ Bà chủ tiệm hoa à! Tên của nó là gì vậy ạ? _ Cô ôm bầu hoa hồng đang nở những bông hoa to trắng ngà tinh khiết, từng cánh úp sát vào nhau, mùi hương quyến rũ như vani, hướng về phía chị rồi hỏi.

_ Claire Austin, là hồng leo. Cho leo giàn là đẹp lắm ấy! _ Chị nheo mắt.

_ Vậy trồng nó trước thềm nhà nha chị, cho leo lên mái hiên. Mở cửa ra là ngửi thấy mùi thơm liền! _ Sáng sớm ngửi mùi hương này là ngọt ngào cả ngày.

_ Được đó! Cả chậu Mon Coeur kia nữa! Chậu hoa màu hồng ấy, một cây bên trái, một cây bên phải, cho có bạn.

_ Chị thật tuyệt vời! _ Cô giơ ngón cái tán dương chị.

Chị phì cười.

_ Mau mau tới uống nước đi nào, mọi người! _ Chị gọi khi dì Tamago vừa mang nước tới.

Vận động nhẹ nhàng vậy thôi cũng đủ làm họ mồ hôi nhễ nhại. Tuy mệt nhưng thật sự rất vui và ý nghĩa khi nhìn thành quả lao động của mình.

Dọc tường rào, thềm nhà giờ đã có những bồn hoa hồng xinh đẹp, thơm ngát. Có hoa để ngắm, nếu muốn cũng có thể cắt hoa để cắm.

Anh nhìn gương mặt đỏ bừng lem nhem mồ hôi, bụi đất của cô cười thầm. Một công, đôi việc!

/End chap 22/